Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Không biết qua bao lâu, đến khi tôi ngủ một giấc tỉnh lại, y tá mới bế ra một đứa bé.

“Người nhà Chu Hồng Hương đâu, đứa thứ hai là con trai.”

Bà nội vui mừng lao tới, giành lấy.

Nhưng khi đứa bé trai tím tái, đầu méo mó, bà trợn tròn mắt tam giác đục ngầu:

“Sao này? Cháu trai tôi sao không khóc?”

“Do khó, bị ngạt lâu, này có di chứng hay không chưa dám chắc. Nhưng giữ được mạng là may mắn.” – y tá dứt lời rồi bỏ đi.

“Còn sống là được, còn sống là tốt rồi! Tôi có cháu đích tôn rồi!” – bà nội cười híp mắt.

Cha tôi tuy hơi lo sợ, nhưng tình thương dành cho con trai vẫn lấn át tất cả.

3

tuổi, khi Trần Diệu nằm sõng soài trên ngạch cửa, dãi chảy ròng ròng, tôi ngồi nhặt trong ổ gà.

“Khổ thân! tuổi rồi mà còn gọi chẳng rõ chữ!” – bà nội miệng chê bai, nhưng bàn tay chai sần vẫn xoa đầu nó.

Như để chứng minh, Trần Diệu mấp máy méo mó gọi “bà nội”, gương mặt co giật.

“Mẹ!” – mẹ tôi từ bếp chạy ra, tay dính mỡ ôm chầm lấy nó – “Bác sĩ trên phố bảo, Diệu Diệu chỉ là nói muộn thôi.”

Tôi vạch trần: “Anh Vương bên cạnh bảo nó là thằng ngốc.”

“Em… không … ngốc! Mày mới… đồ ăn hại!” – Trần Diệu giãy giụa trong tay mẹ, muốn lao sang đánh tôi.

Bà nội trợn mắt, nhấc đế giày vụt vào tôi:

“Tại mày! Nếu không chắn cháu trai tao, nó đâu thành ra này?”

Cha cũng đá tôi một cái: “Đồ ăn hại nói linh tinh! Mau đi sắc thuốc cho em mày!”

“Con tiện tì, dám ăn nói bậy!” – mẹ tôi vặn tai tôi – “Thuốc sắp cạn rồi đấy!”

Tôi thích nhìn họ khi người khác gọi Trần Diệu là ngốc: tức tối, bất lực.

Dù tôi có bị đánh, tôi vẫn hả hê.

Kiếp trước, khi phát hiện tôi bại não, họ coi tôi chẳng khác gì vật, nhốt trong căn lều cạnh nhà xí, cho ăn cơm thừa canh cặn.

Giờ đây, dù tôi khỏe mạnh, biết làm đủ việc, tôi vẫn là kẻ không được ưa.

Trần Diệu ngạo mạn hất cằm: “Tao… đói.”

Mẹ tôi vội vàng buông tôi, bưng chén chạy vào.

Không còn mắng nhiếc, mà là dỗ ngọt:

“Diệu ngoan, mẹ đút con ăn .”

4

Hôm đó vào buổi trưa, tôi ngồi trong sân tách , còn Trần Diệu ngồi trên bậc cửa, miệng nhai kẹo mạch , méo miệng ra mà ăn.

Ba thằng bé hàng xóm đá sỏi đi ngang, thằng cầm đầu là Vương Thiết Trụ bỗng chỉ vào Trần Diệu rồi cười to:

“Nhìn kìa! Thằng ngốc ăn kẹo còn chảy cả dãi!”

“Cút đi!” – Trần Diệu vung cục kẹo lên định đánh, nhưng hai chân vướng nhau, ngã sấp mặt.

Thiết Trụ bắt chước dáng đi xiêu vẹo của nó:

“Ếch què còn muốn cắn người ?”

Mấy đứa khác hùa nhau cười, nhặt ném vào Trần Diệu.

Tôi vẫn ngồi xổm ở góc tường tách , nhìn Trần Diệu mặt đầy bùn, dính be bét, bèn kêu to:

“Diệu Diệu, tụi nó bảo mày là con cóc, nghĩa là xấu hoắc đó.”

“Con… cóc… là mày!” – Trần Diệu lắp bắp.

Nó tức đến run cả người, bỗng tới cắn luôn vào tay Thiết Trụ.

Thiết Trụ đau quá hất ra, đá một phát vào bụng nó:

“Đồ ngốc còn biết cắn người!”

Tôi cố tình châm chọc:

“Diệu Diệu, mày tuổi rồi mà còn không đánh lại thằng nhóc tuổi ?”

vậy, Thiết Trụ càng hăng, cổ Trần Diệu đ.ấ.m lia lịa.

“Đồ ngốc chỉ biết trốn lưng chị gái.”

“C… câm mồm!”

Tiếng khóc gào như lợn bị chọc tiết của Trần Diệu gọi bà nội chạy ra, tay cầm cây cán bột:

“Đứa nào to gan dám đánh cháu tao!”

Bọn trẻ chạy tán loạn. Thiết Trụ vừa chạy vừa hét:

“Trần Diệu là thằng ngốc vớt từ hố phân lên đó!”

Trần Diệu lăn lộn trên , kẹo mạch dính m.á.u bết cả vào tóc.

Bà nội liền quay sang tôi, cây cán bột chĩa thẳng tới:

“Con sao chổi! Không em mày bị đánh ?”

“Là Diệu Diệu ra cắn người trước mà.” Tôi chớp mắt vô tội. “Con một mình sao đánh lại tụi nó?”

“Xằng bậy! Cháu ngoan của bà hiểu chuyện nhất!”

Bố tôi cầm roi tre quất vào lưng tôi:

“Con ranh này, tao sẽ bán mày lấy tiền cưới vợ cho em mày!”

5

Sáng hôm , Trần Diệu mặt bầm tím, bị bà nội kéo đến nhà Thiết Trụ.

Mẹ dúi cho nó nửa cái bánh đào, dặn:

“Đến đó khóc thật to, để mẹ đòi công bằng cho con.”

Mẹ Thiết Trụ phơi chăn, Trần Diệu bất ngờ tới cắn ống quần bà ta.

Ba Thiết Trụ cổ nó xách lên như gà con:

“Ở đâu chui ra cái giống này mà còn cắn người?”

“Ông chửi ai đó hả?” – Bà nội lập tức ngồi phịch xuống , đập đùi khóc lóc –

“Cháu tao quý giá như vàng, lỡ có mệnh hệ gì ông đền nổi không?”

Mẹ tôi bế Trần Diệu lại:

“Nhìn xem, dọa đến mức nó cứng cả họng rồi! Bồi mười cân với cân đỏ, không chúng tôi báo công an!”

Mẹ Thiết Trụ phá lên cười:

“Con chị chẳng cần tôi dọa, nó vốn cứng họng rồi!”

“Láo… tôi… nói… được!” – Trần Diệu mắt đỏ ngầu.

Nó tuy còn nhỏ, nhưng biết mình không giống đứa trẻ khác.

Nó ghét ánh mắt khác người ta nhìn mình, ghét lời khó .

Tôi đứng nhìn lạnh lùng.

Đau khổ lắm không?

Nhưng ở kiếp trước, gì tôi chịu còn gấp trăm lần này.

Thiết Trụ ló đầu ra:

“Là Trần Diệu cắn tôi trước!” – Nó giơ cánh tay còn vết răng đóng vảy –

“Đồ ngốc đáng bị đánh!”

“Thằng ranh, mày ăn nói láo toét!” – Bố tôi giơ dép định phang.

Ba Thiết Trụ lấy tay bố tôi:

“Đây là nhà tao, ông định làm gì?”

Trần Diệu bỗng co giật toàn thân, bà nội lập tức xé cổ gào khóc:

“Cháu đích tôn nhà tôi mà có mệnh hệ gì, tôi treo cổ ngay trước cửa nhà ông!”

Đám đông đứng xem bật cười khúc khích. Bà Lưu bán phụ bĩu môi:

“Tháng trước Trần Diệu đẩy đá nhà xí vào hầm dưa chua nhà tôi, vỡ ba chum, có bồi đâu.”

Ông hàng thịt cũng nhổ toẹt:

“Đúng rồi, nó còn đái vào giếng nhà tôi. Con có bệnh mà cả nhà cứ lấy cớ đi vòi tiền thiên hạ!”

Mẹ Thiết Trụ chống nạnh cười lạnh:

Không biết qua bao lâu, đến khi tôi ngủ một giấc tỉnh lại, y tá mới bế ra một đứa bé.

“Người nhà Chu Hồng Hương đâu, đứa thứ hai là con trai.”

Bà nội vui mừng lao tới, giành lấy.

Nhưng khi đứa bé trai tím tái, đầu méo mó, bà trợn tròn mắt tam giác đục ngầu:

“Sao này? Cháu trai tôi sao không khóc?”

“Do khó, bị ngạt lâu, này có di chứng hay không chưa dám chắc. Nhưng giữ được mạng là may mắn.” – y tá dứt lời rồi bỏ đi.

“Còn sống là được, còn sống là tốt rồi! Tôi có cháu đích tôn rồi!” – bà nội cười híp mắt.

Cha tôi tuy hơi lo sợ, nhưng tình thương dành cho con trai vẫn lấn át tất cả.

3

tuổi, khi Trần Diệu nằm sõng soài trên ngạch cửa, dãi chảy ròng ròng, tôi ngồi nhặt trong ổ gà.

“Khổ thân! tuổi rồi mà còn gọi chẳng rõ chữ!” – bà nội miệng chê bai, nhưng bàn tay chai sần vẫn xoa đầu nó.

Như để chứng minh, Trần Diệu mấp máy méo mó gọi “bà nội”, gương mặt co giật.

“Mẹ!” – mẹ tôi từ bếp chạy ra, tay dính mỡ ôm chầm lấy nó – “Bác sĩ trên phố bảo, Diệu Diệu chỉ là nói muộn thôi.”

Tôi vạch trần: “Anh Vương bên cạnh bảo nó là thằng ngốc.”

“Em… không … ngốc! Mày mới… đồ ăn hại!” – Trần Diệu giãy giụa trong tay mẹ, muốn lao sang đánh tôi.

Bà nội trợn mắt, nhấc đế giày vụt vào tôi:

“Tại mày! Nếu không chắn cháu trai tao, nó đâu thành ra này?”

Cha cũng đá tôi một cái: “Đồ ăn hại nói linh tinh! Mau đi sắc thuốc cho em mày!”

“Con tiện tì, dám ăn nói bậy!” – mẹ tôi vặn tai tôi – “Thuốc sắp cạn rồi đấy!”

Tôi thích nhìn họ khi người khác gọi Trần Diệu là ngốc: tức tối, bất lực.

Dù tôi có bị đánh, tôi vẫn hả hê.

Kiếp trước, khi phát hiện tôi bại não, họ coi tôi chẳng khác gì vật, nhốt trong căn lều cạnh nhà xí, cho ăn cơm thừa canh cặn.

Giờ đây, dù tôi khỏe mạnh, biết làm đủ việc, tôi vẫn là kẻ không được ưa.

Trần Diệu ngạo mạn hất cằm: “Tao… đói.”

Mẹ tôi vội vàng buông tôi, bưng chén chạy vào.

Không còn mắng nhiếc, mà là dỗ ngọt:

“Diệu ngoan, mẹ đút con ăn .”

4

Hôm đó vào buổi trưa, tôi ngồi trong sân tách , còn Trần Diệu ngồi trên bậc cửa, miệng nhai kẹo mạch , méo miệng ra mà ăn.

Ba thằng bé hàng xóm đá sỏi đi ngang, thằng cầm đầu là Vương Thiết Trụ bỗng chỉ vào Trần Diệu rồi cười to:

“Nhìn kìa! Thằng ngốc ăn kẹo còn chảy cả dãi!”

“Cút đi!” – Trần Diệu vung cục kẹo lên định đánh, nhưng hai chân vướng nhau, ngã sấp mặt.

Thiết Trụ bắt chước dáng đi xiêu vẹo của nó:

“Ếch què còn muốn cắn người ?”

Mấy đứa khác hùa nhau cười, nhặt ném vào Trần Diệu.

Tôi vẫn ngồi xổm ở góc tường tách , nhìn Trần Diệu mặt đầy bùn, dính be bét, bèn kêu to:

“Diệu Diệu, tụi nó bảo mày là con cóc, nghĩa là xấu hoắc đó.”

“Con… cóc… là mày!” – Trần Diệu lắp bắp.

Nó tức đến run cả người, bỗng tới cắn luôn vào tay Thiết Trụ.

Thiết Trụ đau quá hất ra, đá một phát vào bụng nó:

“Đồ ngốc còn biết cắn người!”

Tôi cố tình châm chọc:

“Diệu Diệu, mày tuổi rồi mà còn không đánh lại thằng nhóc tuổi ?”

vậy, Thiết Trụ càng hăng, cổ Trần Diệu đ.ấ.m lia lịa.

“Đồ ngốc chỉ biết trốn lưng chị gái.”

“C… câm mồm!”

Tiếng khóc gào như lợn bị chọc tiết của Trần Diệu gọi bà nội chạy ra, tay cầm cây cán bột:

“Đứa nào to gan dám đánh cháu tao!”

Bọn trẻ chạy tán loạn. Thiết Trụ vừa chạy vừa hét:

“Trần Diệu là thằng ngốc vớt từ hố phân lên đó!”

Trần Diệu lăn lộn trên , kẹo mạch dính m.á.u bết cả vào tóc.

Bà nội liền quay sang tôi, cây cán bột chĩa thẳng tới:

“Con sao chổi! Không em mày bị đánh ?”

“Là Diệu Diệu ra cắn người trước mà.” Tôi chớp mắt vô tội. “Con một mình sao đánh lại tụi nó?”

“Xằng bậy! Cháu ngoan của bà hiểu chuyện nhất!”

Bố tôi cầm roi tre quất vào lưng tôi:

“Con ranh này, tao sẽ bán mày lấy tiền cưới vợ cho em mày!”

5

Sáng hôm , Trần Diệu mặt bầm tím, bị bà nội kéo đến nhà Thiết Trụ.

Mẹ dúi cho nó nửa cái bánh đào, dặn:

“Đến đó khóc thật to, để mẹ đòi công bằng cho con.”

Mẹ Thiết Trụ phơi chăn, Trần Diệu bất ngờ tới cắn ống quần bà ta.

Ba Thiết Trụ cổ nó xách lên như gà con:

“Ở đâu chui ra cái giống này mà còn cắn người?”

“Ông chửi ai đó hả?” – Bà nội lập tức ngồi phịch xuống , đập đùi khóc lóc –

“Cháu tao quý giá như vàng, lỡ có mệnh hệ gì ông đền nổi không?”

Mẹ tôi bế Trần Diệu lại:

“Nhìn xem, dọa đến mức nó cứng cả họng rồi! Bồi mười cân với cân đỏ, không chúng tôi báo công an!”

Mẹ Thiết Trụ phá lên cười:

“Con chị chẳng cần tôi dọa, nó vốn cứng họng rồi!”

“Láo… tôi… nói… được!” – Trần Diệu mắt đỏ ngầu.

Nó tuy còn nhỏ, nhưng biết mình không giống đứa trẻ khác.

Nó ghét ánh mắt khác người ta nhìn mình, ghét lời khó .

Tôi đứng nhìn lạnh lùng.

Đau khổ lắm không?

Nhưng ở kiếp trước, gì tôi chịu còn gấp trăm lần này.

Thiết Trụ ló đầu ra:

“Là Trần Diệu cắn tôi trước!” – Nó giơ cánh tay còn vết răng đóng vảy –

“Đồ ngốc đáng bị đánh!”

“Thằng ranh, mày ăn nói láo toét!” – Bố tôi giơ dép định phang.

Ba Thiết Trụ lấy tay bố tôi:

“Đây là nhà tao, ông định làm gì?”

Trần Diệu bỗng co giật toàn thân, bà nội lập tức xé cổ gào khóc:

“Cháu đích tôn nhà tôi mà có mệnh hệ gì, tôi treo cổ ngay trước cửa nhà ông!”

Đám đông đứng xem bật cười khúc khích. Bà Lưu bán phụ bĩu môi:

“Tháng trước Trần Diệu đẩy đá nhà xí vào hầm dưa chua nhà tôi, vỡ ba chum, có bồi đâu.”

Ông hàng thịt cũng nhổ toẹt:

“Đúng rồi, nó còn đái vào giếng nhà tôi. Con có bệnh mà cả nhà cứ lấy cớ đi vòi tiền thiên hạ!”

Mẹ Thiết Trụ chống nạnh cười lạnh:

Tùy chỉnh
Danh sách chương