Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/70C5h2LAV5

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
sau đó, sợi dây thần kinh luôn căng cứng trong tôi cuối cũng được thả lỏng.
Cuộc dường như lại quay về “quỹ đạo thường”.
Tôi bắt đầu nhận lại một số việc may vá.
Cũng có thêm thời gian để lên kế hoạch cho tương lai, thậm chí còn âm thầm dò vài thông tin về chính sách mở xưởng tư nhân.
Trần Minh Viễn dường như cũng cảm nhận được tôi đã “ thường trở lại”, bầu không khí nặng nề trong nhà nhẹ đi ít nhiều.
Tuy vẫn không nói nhiều, nhưng ít nhất hắn cũng không còn suốt ngày cau có lườm nguýt .
Con trai Kiến Quân cũng như trút được gánh nặng, lúc ăn cơm nói nhiều hơn một chút.
Mọi thứ dường như phát triển theo chiều hướng tích cực.
Tôi lại ghé qua bờ sông vài lần — nơi đó giờ đây nước chảy lặng lẽ, không còn gợi cho tôi bất kỳ cảm giác kinh hoàng nào .
Tôi thậm chí còn nghĩ, con sông ấy nhìn cũng chẳng đáng đến thế.
Thế là, tháng trôi qua trong yên .
Cái nóng oi ả của mùa hè dần được thay bằng cơn gió se đầu thu.
Tôi cứ ngỡ, hiểm họa đã thật sự rời xa mẹ con tôi rồi.
12
Chiều đó, trời nắng đẹp.
Tôi xách giỏ đi tới khu chợ nông sản ở xa hơn một chút — nơi bán đủ loại rau tươi ngon hơn.
Trong đầu còn nghĩ tối nay sẽ làm món sườn xào chua ngọt mà Tiểu Mẫn thích nhất.
Đúng lúc tôi đứng trước một sạp hàng chọn sườn non, tim bỗng thắt lại!
Mồ hôi túa ra như suối, một nỗi hãi không thể diễn tả và cảm giác nghẹt thở nhấn chìm tôi.
Tiểu Mẫn!
Là Tiểu Mẫn xảy ra chuyện!
Tôi quăng luôn cái giỏ xách, không kịp nói một lời với chủ sạp, quay đầu lao như điên về phía bờ sông ở ngoại ô!
Người qua đường, xe cộ, tất cả đều mờ đi như nền cảnh, bên tai tôi chỉ còn thở hổn hển và tim đập dồn dập như sấm.
Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất:
Nhanh! Phải nhanh hơn !
Tôi gần như ngã dúi dụi mà lao đến bờ sông.
Mặt trời nghiêng bóng, nắng nhuộm vàng mặt nước lấp lánh, nhìn yên và đẹp đẽ biết .
Nhưng — ngay dưới vùng sáng vàng ấy, trong đám cỏ nước ven bờ — tôi thấy một bóng dáng quen thuộc trong chiếc áo hoa vùng vẫy yếu ớt, cái đầu trồi lên hụp trong dòng nước!
Không hề do dự, tôi lao thẳng sông!
Nước buốt thì bủa vây tôi, tôi liều mạng bơi về phía bóng hình ấy.
Cảnh tượng Tiểu Mẫn vùng vẫy dưới nước ở kiếp trước chồng lấp lên hiện thực trước mắt, khiến tôi suýt phát điên.
Tôi tóm được con !
Dốc hết sức nâng nó lên khỏi mặt nước, kéo dần vào bờ.
Leo được lên bờ, tôi mặc kệ thân mình ướt sũng, thấu xương, lập đập mạnh vào lưng Tiểu Mẫn để sơ cứu.
“Khụ khụ… khụ… ọe…”
Tiểu Mẫn phun ra mấy ngụm nước, ho sặc sụa, mở mắt.
“Tiểu Mẫn! Tiểu Mẫn! Con sao rồi? Đừng dọa mẹ!”
Tôi chặt con, giọng run như sắp khóc.
“Mẹ ơi…”
Tiểu Mẫn yếu ớt gọi, rồi bỗng òa lên khóc:
“Anh… anh đẩy con…”
Anh?
13
Tôi toàn thân cứng đờ, máu như đông lại trong mạch.
“Ai cơ? Anh Kiến Quân à?” Tôi kinh ngạc lại.
Tiểu Mẫn khóc lắc đầu, nói đứt quãng:
“Không… là anh Kiến Quốc… ảnh nói dắt con đi bắt cá… con… con trượt chân… rồi… ảnh bỏ chạy…”
Kiến Quốc?!
con cưng của nhà em trai — cái “bảo bối” mà cả nhà họ Trần nâng như trứng hứng như hoa!
Chính là thằng nhóc cứ mỗi lần về quê là lại xoa đầu Tiểu Mẫn, “lén” cho con viên kẹo!
Tôi chỉ thấy trời đất xoay mòng mòng, mắt tối sầm.
Phải rồi! Là nó!
Mọi thứ giờ đã có lời giải!
Tại sao kiếp trước sau khi Tiểu Mẫn chết, Kiến Quốc — thằng nhóc nghịch ngợm — lại bỗng chốc trầm tính hẳn, học hành chăm chỉ, sau này còn “thành đạt”?
Không phải do cú sốc vì mất em — mà là tội lỗi, là hãi!
Tại sao “người chồng tốt” Trần Minh Viễn và “ con hiếu thảo” Kiến Quân lại giấu tôi suốt đời?
Bọn họ không phải bảo vệ “hung thủ”…
Mà là bảo vệ dòng máu nhà họ Trần, là bảo vệ độc đinh của nhà em trai!
Họ đã chọn hy sinh Tiểu Mẫn, để giữ “thể diện” và cái gọi là “toàn vẹn” của nhà họ Trần!
Còn tôi, như một con ngốc, nghi ngờ đủ mọi người, chỉ không hề nghi ngờ “giả vờ thân thiết” kia — Kiến Quốc!
Tôi chặt con gái trong lòng — cô con gái tôi đã giành lại tay số mệnh — run rẩy nhìn mặt trời lặn dần ở xa xa.
mắt tôi như băng.
Họ Trần… giỏi lắm!
14
Tôi Tiểu Mẫn còn run bần bật, ướt đẫm đầu đến chân, đến trạm y tế gần đó.
Bác sĩ khám rồi nói chỉ là sặc nước, cơ thể không có vấn đề gì nghiêm trọng, kê cho ít thuốc thần.
Tôi trả tiền, ngồi trên chiếc ghế gỗ dài của trạm xá, chặt con gái.
Dưới đèn vàng vọt, Tiểu Mẫn tựa vào lòng tôi, thút thít, miệng vẫn lặp đi lặp lại:
“Anh Kiến Quốc… ảnh bỏ chạy rồi…”
Ngôi nhà này, không thể ở được .
Khi Trần Minh Viễn và Kiến Quân vội vã đến trạm xá thì tôi đã đưa Tiểu Mẫn về nhà — cái nơi gọi là “tổ ấm” đó.
Trần Minh Viễn vừa vào nhà đã gấp gáp :
“Tú , chuyện gì vậy? Tôi nghe người ta nói Tiểu Mẫn rơi sông? Cô trông con kiểu gì vậy hả?!”
Hắn định đưa tay ra xoa đầu Tiểu Mẫn.
“Bốp!” — tôi vung tay hất mạnh tay hắn ra.
Lực rất mạnh, đến mức mu bàn tay hắn lập đỏ ửng.
Hắn sững người.
Kiến Quân đứng sau, nhìn tôi với mắt bối rối xen lẫn hãi.
“Tôi trông con kiểu gì?”
“Tốt hơn hết là anh đi ‘cháu yêu’ Trần Kiến Quốc của anh xem nó ‘trông con gái tôi’ kiểu gì!”
Mặt Trần Minh Viễn lập biến sắc, trong mắt lóe lên vẻ hoảng loạn khó nhận ra, nhưng rất nhanh hắn đè nén nó .
“Cô nói bậy gì vậy! Kiến Quốc vẫn chỉ là một trẻ, sao nó có thể…”
“Trẻ con?”
“Một có thể thấy em mình chết đuối mà bỏ chạy — anh nói xem, đó là trẻ con, hay là súc sinh?!”
Kiến Quân bất ngờ ngẩng đầu, nhìn tôi đầy bàng hoàng, rồi lại quay sang nhìn cha nó.
Trần Minh Viễn môi run bần bật:
“Cô… cô không có bằng chứng, không thể vu khống được! Nhất định là Tiểu Mẫn tự không cẩn thận…”
Tôi chặt con gái run rẩy trong lòng:
“Cần tôi đưa con đến đồn công ngay bây giờ không? Để cảnh sát thằng ‘trẻ con’ kia xem tại sao nó bỏ chạy?!”
“Không được!” – Trần Minh Viễn gần như hét lên, giọng đầy hoảng loạn – “Không thể báo công ! Chuyện nhà không nên để người ngoài biết! Kiến Quốc còn , nó chỉ là… nhất thời hồ đồ…”
“Chuyện nhà?”
Tôi bật cười — cười đến rơi cả nước mắt:
“Trần Minh Viễn, trong mắt anh, mạng của con gái tôi, chỉ là một chuyện xấu trong nhà thôi sao?!”
Tôi nghiến từng chữ:
“Trần Minh Viễn, tôi ly hôn.”
15
chữ “ly hôn” khiến Trần Minh Viễn chết sững tại chỗ.
Hắn cố gắng níu kéo — hoặc nói đúng hơn, cố giữ chút thể diện đáng thương cuối :
“Tú , em tĩnh lại đi! Mọi chuyện còn chưa rõ ràng, sao phải làm ầm lên như vậy? Chúng ta có thể ngồi , nói chuyện đàng hoàng…”
“Nói chuyện?” – Tôi cười khẩy – “Nói cái gì? Nói làm sao để tiếp che cho tội ác của cháu anh à? Nói làm sao để tôi – người bị hại – tiếp nín nhịn mà à?”
“Trần Minh Viễn, tôi nói cho anh biết — khỏi cần nói gì hết!”
cãi vã trong nhà không chỉ khiến hàng xóm xung quanh xì xào, mà còn nhanh chóng truyền về tới nhà mẹ tôi.
Sáng sau, cha tôi – ông trưởng thôn họ Vương – dẫn theo anh cả và người anh họ, hùng hổ kéo đến.
Vừa bước vào cửa, họ đã thấy tôi mắt sưng đỏ, mặt như băng, còn Tiểu Mẫn thì co người nép sát bên tôi, vẻ mặt vẫn chưa hoàn hồn.
“Tiểu ! Tiểu Mẫn làm sao vậy con?” – Mẹ tôi cháu ngoại, đau lòng đến rơi nước mắt.
Cha tôi mặt tối sầm:
“Chuyện gì xảy ra? Tự dưng sao con lại rơi sông? Lại còn liên quan đến thằng Kiến Quốc?!”
Trần Minh Viễn ấp a ấp úng, vẫn che giấu.
Tôi bước ra ngay, kể lại nguyên văn từng lời của Tiểu Mẫn ngày qua, không sót một chữ.
Cha tôi nghe xong, gân xanh trên trán nổi phồng, ông đập mạnh bàn:
“Tốt lắm cái nhà họ Trần! Nuôi ra được một lòng lang dạ sói, còn dám ra tay hại cháu gái tôi?!”
Anh cả tôi đến đỏ cả mắt, túm cổ áo Trần Minh Viễn kéo mạnh:
“Trần Minh Viễn! Nhà các người còn biết làm người không hả?! Em gái tôi với Tiểu Mẫn ở nhà anh là để các người hành hạ thế này sao?!”
Trần Minh Viễn hoảng loạn, mặt trắng bệch, xua tay liên :
“Anh cả, hiểu lầm thôi, chắc chắn là hiểu lầm…”
“Hiểu lầm cái con khỉ!” – Cha tôi gầm lên.
“Tiểu , lúc nãy con nói ly hôn?”
“Vâng.” – Tôi trả lời dứt khoát.
“Ly! Phải ly!”
Cha tôi vung tay mạnh:
“Cái hố lửa ăn thịt người như nhà họ Trần, một phút cũng không thể ở lại! Anh cả, đi với em, canh chừng bọn họ — nay phải làm cho xong thủ ! Để xem ai dám ngăn!”
16
Có nhà mẹ đẻ chống lưng, tôi càng thêm vững vàng.
Trần Minh Viễn đứng trước mắt như giết người của cha và anh tôi, đến nửa câu cũng không dám cãi.
Thủ ly hôn còn suôn sẻ hơn cả tôi tưởng.
Vào thời này, ly hôn là chuyện lớn, nhất là với một người “có danh có phận” như Trần Minh Viễn – giáo viên – thì càng là scandal.
Phường và đơn vị đều cử người đến hòa giải.
Tôi không nói nhiều, chỉ lặp đi lặp lại điểm:
Thứ nhất, Trần Kiến Quốc cố ý dẫn con gái tôi ra bờ sông, có mưu đồ hại người (tôi cố ý nói cho nặng hơn).
Thứ , Trần Minh Viễn và gia đình hắn che cho thủ phạm, không hề ăn năn, hôn nhân không thể tiếp .
Cha và anh tôi ngồi bên cạnh không nói câu nào, nhưng áp lực họ tạo ra đủ khiến cán bộ hòa giải không dám khuyên thêm câu nào.
Trần Minh Viễn tôi làm to chuyện, ảnh hưởng đến công việc và danh của hắn, càng tôi thật sự báo công , phá hỏng tiền đồ của cháu cưng.
Dưới áp lực khủng khiếp ấy, hắn gần như vội vàng ký vào đơn ly hôn.
Thỏa thuận rất đơn giản:
Con trai Kiến Quân theo Trần Minh Viễn, con gái Tiểu Mẫn theo tôi.
Toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà (thật ra cũng chẳng nhiêu, phần lớn do tôi kiếm), chiếc máy may tôi mua, đều thuộc về tôi.
Căn nhà phân theo đơn vị — tôi lập dọn ra ngoài, đưa Tiểu Mẫn đi.
Khi cầm tờ giấy mỏng tang có đóng dấu đỏ ấy trong tay, tôi thở dài một hơi thật sâu.
Như thể trút được gánh nặng nghìn cân, lại như tháo bỏ được xiềng xích giam hãm tôi suốt cả kiếp trước.
Trần Minh Viễn cầm tờ ly hôn của hắn, mặt mày xám xịt, mắt phức tạp nhìn tôi, dường như nói gì đó, nhưng cuối chỉ cúi đầu lặng lẽ.
Kiến Quân đứng cạnh cha, nhìn tôi chuẩn bị dắt em gái rời đi, bất giác gọi một :
“Mẹ…”
17
Tôi khựng bước một chút, rồi không quay đầu lại.
“Về sau, tốt với ba con.”
Nói xong, tôi nắm tay Tiểu Mẫn, dưới sự hộ tống của cha mẹ và anh trai, thẳng lưng bước đi, không ngoái nhìn cái nơi đã chôn vùi tất cả đau đớn và tuyệt vọng của tôi suốt kiếp người.
Chúng tôi không về lại làng.
Cha tôi từng mẹ con tôi về nhà trước, nhưng tôi chối.
Tôi dùng số tiền tích góp được, thuê một căn nhà sân vườn ở ven thành — chỗ tuy rẻ nhưng yên tĩnh.
chuyển nhà, chị dâu tôi cũng đến giúp dọn dẹp, còn lén dúi vào tay tôi 50 tệ.
“Tiểu , đừng . Sau này có gì khó khăn, cứ nói với nhà mình.”
Chị dâu nắm tay tôi: “Em có khí phách. Ly hôn thế là đúng! Loại đàn ông đó, cái nhà đó — không xứng đáng!”
Tôi gật đầu cảm kích.
Kiếp trước, tôi mắc kẹt trong vũng bùn.
Kiếp này, cuối tôi cũng tỉnh ngộ.
Tối đầu tiên sau khi ổn định, tôi và Tiểu Mẫn nằm ngủ trong chăn đệm mới thơm mùi nắng.
Tiểu Mẫn rúc vào lòng tôi, giọng :
“Mẹ, sau này mình sẽ ở đây sao? Không quay về à?”
“Không quay về.”
Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng con.
“ giờ đây là nhà của mẹ và Tiểu Mẫn. Chỉ có mẹ và con thôi.”
“Thế còn anh Kiến Quân?”
“Nó… có cuộc của riêng nó.”
Tôi ngập ngừng, cuối không nói nhiều trước mặt con.
“Tiểu Mẫn, nhớ kỹ lời mẹ. Sau này nếu ai bắt nạt con — nhất định phải nói với mẹ.”
“Mẹ sẽ không giờ để ai làm tổn thương con .”
「Dạ.」
Tiểu Mẫn dụi đầu vào ngực tôi, tâm nhắm mắt lại.
Lắng nghe thở đều đều của con gái, tôi ngẩng đầu nhìn ra bầu trời đêm xa lạ mà đầy tự do ngoài cửa sổ, trong lòng vừa yên tĩnh lại vừa tràn đầy sức mạnh.
Ly hôn không phải là kết thúc, mà là khởi đầu.
Cuộc đời mới của tôi – Vương Tú – và Tiểu Mẫn, một cuộc đời rực rỡ, ngập tràn vô vàn khả năng, vừa mới bắt đầu mở ra.
Ổn định cuộc xong, tôi lập quay lại nghề cũ.
Dựa vào ký ức kiếp trước, tôi thiết kế vài mẫu cúc áo cải tiến và đồ trẻ em thêu tay, còn may thêm mấy chiếc áo khoác nữ dáng eo.