Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6wH60WY

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
ta né tránh không đáp, Tả Hồng cũng không truy thêm, chỉ chuyển sang một chuyện khác.
Thì ra, lần này công tử phụng mệnh Hoàng thượng đến Giang Nam, ngoài mặt là thị sát dân tình, nhưng thực chất là bí mật điều tra vụ tham ô của Tổng đốc Lưỡng Giang.
Tối qua, công tử đã đột nhập phủ Tổng đốc tìm chứng cứ, không hành tung bị lộ, suýt chút mất mạng.
Ta nắm lấy vạt áo công tử, lo lắng : “Thiếu … chẳng phải hiện giờ ngài đang rất nguy hiểm ?”
Tả Hồng lại điềm nhiên như không, cứ như đã đặt sinh tử ngoài lề: “Đừng sợ, sáng ta tối, tối qua ta cải trang trà trộn vào, nên mới dám hạ thủ.”
“Nhưng… đâu chịu bỏ qua dễ dàng.” Trong ta vẫn thấp thỏm bất .
“Yên tâm.” Tả Hồng vỗ nhẹ lên lưng ta, giọng điệu dịu dàng như thuở xưa từng dỗ ta vào giấc: “Bổn thiếu đã nắm đủ chứng cứ phạm tội của , trị tội không thành vấn đề, đừng lo.”
Tối hôm sau, một vị tóc bạc da hồng đến gõ giữa đêm, giúp công tử trị thương.
Từ đó, Tả Hồng tạm trú lại tiểu viện của ta, sinh hoạt yên ả như chưa từng có sóng gió.
Nhưng ta rõ, mỗi khi ta say ngủ, công tử lại lặng lẽ rời đi.
Có một đêm, trong cơn mơ màng, ta : “Thiếu … ngài lại đi đâu ?”
Tả Hồng vừa đứng dậy lại quay về, nhẹ vỗ vai ta, dịu giọng trấn : “Không có gì, ngủ đi.”
Công tử luôn tính trước liệu sau, thế nên ta cũng thật sự mà yên giấc.
Mãi đến đêm nay, binh khí vang dội khắp thành, cùng những đập ầm ầm khiến ta choàng tỉnh.
Giường bên cạnh lạnh ngắt, đã chẳng còn ấm của Tả Hồng.
Ta bỗng nhớ đến Trừng Trừng, cuống cuồng chạy sang .
May thay, Trừng Trừng vẫn giấc say nồng, không hề bị động bên ngoài làm phiền.
Ta nằm bên , ôm lấy nó, như thể chỉ có mới khiến ta hơn đôi chút.
Trời dần rạng sáng, huyên náo cũng dần lắng .
Ngay khi ta vừa thở phào nhẹ nhõm, viện lại vang lên động lạ.
Tim ta lập tức nhảy lên tận cổ, theo phản xạ ôm Trừng Trừng hơn nữa.
“Rầm!” Một âm thanh như vật gì đó ngã .
Một dự cảm chẳng lành ập đến.
Ta mở toang … trước mắt là Tả Hồng toàn bê bết máu, ngã gục bên bậc thềm, thở mong manh.
“Thiếu !” Sắc mặt ta tái nhợt như tờ giấy, luống cuống dìu công tử vào .
Đôi môi công tử thâm tím, ý thức mơ hồ… rõ ràng là trúng !
Ta lo đến phát điên, nhưng lại chẳng y thuật, chỉ có thể sốt ruột đi qua đi lại trong .
Ngay lúc ta chẳng làm gì, hai đại hán mặc quan phục bất xông vào.
Ta vội túm lấy bình hoa bên cạnh, gồng mình đối đầu.
Hai người kia vội vàng lên : “Cô nương chớ hoảng! Chúng tôi là người của đại !”
Ta vẫn nghi , tay cầm bình không buông.
Đúng lúc đó, vị đêm nọ cũng thong thả bước vào: “Ai da, các ngươi không chờ ta với?”
“Mau lên! Mạng của đại không đợi được đâu!” Một gã trong bọn sốt ruột kéo ông tới bên giường.
Lúc này ta mới yên tâm hạ bình .
ta đã bình tĩnh, hai người kia bắt đầu chậm rãi giải thích.
Thì ra Tả Hồng đã thu thập đủ chứng cứ tham ô của Tổng đốc, định lúc không bị mà bắt giữ tại chỗ.
Nào tên cáo già kia lại liều mạng phản kháng, trước khi bị khống chế đã phóng ra một mũi tên tẩm .
Dù Tả Hồng phản ứng nhanh, tránh được phần lớn, nhưng mũi tên vẫn sượt qua cánh tay.
Loại này phát tác cực nhanh, giờ chàng đã bất tỉnh sự.
“… phải làm bây giờ?” Ta lo đến rơi nước mắt, khóe mi cay xè. “Có thuốc giải không?”
Ta muốn đến gần xem vết thương, nhưng không dám làm phiền lang đang bắt mạch.
Vị đại phu nhíu mày trầm ngâm, vuốt râu đáp: “Thuốc thì có, nhưng cần máu người ruột thịt dẫn dược mới có hiệu quả.”
“ còn chờ gì nữa? Mau đưa thiếu về kinh tìm chứ!” Ta gần như hét lên.
lang lại lắc đầu: “Nước xa không cứu được lửa gần. Từ đây về kinh phải mất mấy tháng, mà này chỉ chịu nổi mười ngày.”
“Chẳng lẽ… không còn cách nào khác ?” Một thuộc hạ của Tả Hồng cũng thất sắc.
lang chỉ lắc đầu, thở dài, không nói thêm lời nào.
Cả căn trầm mặc, ai nấy đều nhíu mày, lo lắng không thôi.
Đúng lúc này, Trừng Trừng tỉnh giấc, dụi mắt bước vào , ngơ ngác : “Mẫu … mọi người đều đứng đây ? Ủa? Thúc thúc đẹp trai vẫn còn ngủ?”
Vừa nhìn , một tia sáng lóe lên trong đầu ta.
Ta ôm chầm lấy nó, mừng đến phát khóc, rồi vội vã đẩy thằng bé về phía đại phu: “Có cách rồi! Máu của Trừng Trừng dùng được!”
Chớp mắt, ba người lớn sáu mắt đồng loạt trừng lớn nhìn ta, như thể bị sét đánh giữa trời quang, hóa đá tại chỗ.
7
Có máu của Trừng Trừng làm dẫn dược, thuốc giải nhanh chóng được điều chế.
Sáng ngày hôm sau sau khi uống thuốc, Tả Hồng dần tỉnh lại.
Ta vốn nghĩ công tử sẽ về thế của Trừng Trừng, không lời đầu tiên thốt ra lại là:
“ , ta mơ một cơn ác mộng… Ta mơ mang thai của chúng ta, lại bị mẫu dùng gậy đánh chết. không? Dù chỉ là mộng thôi mà tim ta đau đến mức như bị xé nát, như muốn chết đi cho rồi…”
Ta ngây ngẩn nhìn công tử, kinh ngạc đến không khép được miệng… không công tử lại mơ cùng một giấc mộng với ta!
Tả Hồng chỉ nhìn ta một cái, liền đoán ra ngay: “ cũng mơ , đúng không? Nên năm năm trước, mới bỏ đi không lời từ biệt!”
Tuy vừa mới hồi tỉnh, công tử vẫn còn yếu, nhưng sức lực lại vẫn kinh người… nắm lấy cổ tay ta như kìm sắt, khiến ta đau đến hít ngược một lạnh.
Bị công tử vạch trần trước mặt, ta chỉ muốn trốn tránh như đà điểu, chôn đầu đất.
Nhưng Tả Hồng đâu ta trốn dễ dàng như .
Mặc cho vết thương còn chưa lành, chàng vẫn kéo ta ngã giường, siết ta trong vòng tay như mãnh hổ vồ mồi: “ … giấc mơ ấy… còn có đoạn sau…”
Ta sửng sốt ngẩng đầu nhìn công tử.
Khóe môi Tả Hồng nhếch lên, nở một nụ cười tà ác: “Hôn ta một cái, ta sẽ kể.”
Ta sững người, như hóa đá, chẳng dám động đậy.
Chàng thở dài: “Thôi , ta hôn cũng giống nhau.”
Môi chàng nhẹ như lông vũ, khẽ chạm lên môi ta, làn ấm ấy như cơn sóng dịu dàng tràn qua tim, cuốn ta chìm đắm.
Không bao lâu sau, ta mơ màng níu lấy áo chàng, thở cũng trở nên gấp gáp.
Nhưng chàng vẫn chưa dừng lại.
Môi lưỡi chàng lướt dọc vành tai, cổ, xương quai xanh, như đang lần tìm kho báu đã mất.
Ta khẽ đẩy chàng, giọng nũng nịu: “Được rồi… chàng kể đoạn sau đi…”
Chàng còn cố tình thơm lên má ta thêm mấy cái, rồi mới vừa nói ra.
Thì ra… đó là tiền của chúng ta. Ta từng bị đánh chết vì tội mang thai trước khi chính thất vào .
Tả Hồng sau đó thống khổ tuyệt vọng, xuất tu hành, lấy đèn xanh cổ Phật làm bạn, đoạn tuyệt hồng trần.
Chàng dùng chính sinh mệnh của trước thay đổi kết cục trong thoại bản.
Bồ Tát nói: Duyên trước, này trả.
Chàng quỳ trước Phật ngàn vạn lần cầu nguyện, mới có được một đời này làm lại từ đầu.
Mà ta, vì giấc mộng cảnh báo, đã sớm trốn đi.
Tả Hồng vì tìm ta mà bỏ lỡ hôn sự với tiểu thư nhà Thị lang, khiến kịch bản hoàn toàn thay đổi.
Năm năm qua, chàng mượn danh vi hành, đi khắp nơi tìm ta.
Lần này vì trúng mà mê man, lại giúp chàng nhớ lại mọi chuyện của tiền .
Trên giường bệnh, Tả Hồng ôm ta vào : “ … ta sẽ không rời xa ta nửa bước nữa.”
Lời giải thích ấy, khiến nút thắt trong ta vơi đi một nửa.
Thì ra… từ trước, trong tim chàng đã có ta.