Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVu84rih

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3.
Chồng tôi thì vẫn dửng dưng như không có chuyện gì. Trái lại, con trai tôi lại phản ứng dữ dội hơn nhiều.
“Mẹ à, mẹ bao nhiêu tuổi rồi còn gây chuyện kiểu này?” – nó nghiến răng, hằn học – “Con đang tính chuyện cưới hỏi, mẹ lại đòi ly hôn với bố ngay này, chẳng lẽ… mẹ xấu hổ có đứa con như con sao?”
“Chỉ là một thôi mà, thì có thể chứng minh được gì chứ? Mẹ là mẹ ruột của con cơ mà, chuyện đó không thay đổi được!”
Nó không còn ôm bụng nữa, tỉnh bơ ngồi dậy, vừa xòe tay đếm vừa bắt đầu thao thao phân tích:
“Với lại, mẹ nghĩ mà xem, con sắp lấy vợ rồi. Giờ mà mẹ với bố tách ra, người ta nhìn vào cười chết. Chuyện nhỏ có chút xíu mà mẹ làm quá chi vậy?”
Nói tới đây, nó còn cười hề hề:
“Mẹ yên tâm đi, sau này con cưới vợ sinh cho mẹ thằng cháu đích tôn mập mạp, có cháu rồi, mẹ sẽ quên hết mấy chuyện phiền phức này luôn!”
“ tuổi mẹ người ta đang chuẩn bị chức bà nội vui vẻ rồi, mẹ làm vậy không sợ thiên hạ cười vào mặt à?”
Tôi từng nghĩ con mình lại có thể trơ tráo đến mức này.
Từng câu từng chữ nó nói ra đều như dao nhọn cứa vào lòng tôi.
con đứng phe mình, chồng tôi càng mặt, nghiêm nghị:
“Huệ, sống với nhau mươi mấy năm rồi, có gì mà bà không bỏ qua được? Nghĩ đến con cái một chút, nhịn thêm vài năm nữa chẳng được sao?”
Nhịn?
Cuộc hôn nhân mấy chục năm của tôi, trong mắt ông ta chỉ là một quá trình… “chịu đựng”?
Tôi lắc đầu, lạnh cắt ngang cha con:
“Không cần . Kêu bà Lâm gì đó của ông mà nhịn đi. mặt pháp lý, chính bà ta là vợ hợp pháp của ông – là chủ cái này.”
Giờ tôi , hóa ra chính sự nhẫn nhịn bao năm qua của tôi khiến quen cái thói coi thường mình như vậy.
Đến này rồi, mà người vẫn nghĩ tôi đang làm mình làm mẩy, đòi gây sự.
Con trai tôi thậm chí còn có mặt mũi nằm vắt chân ghế sofa, chờ tôi… hết giận rồi vào bếp nấu mì cho nó ăn, nó “đang đói”.
Tôi không nói gì.
Chỉ quay người trở lại thư phòng, tiếp tục thu dọn hành lý.
Trên bàn là một lớn, cỡ trang vở học sinh ghép lại — chính là đăng ký kết hôn của chồng tôi và… bà Lâm đó.
ấy bị kẹp sau tấm khen mà ông ta luôn cấm tôi động vào.
Bây giờ thì tôi rồi.
Suốt bao năm qua, ông ta từng để tôi chạm tay vào tấm khen ấy — không nó danh giá.
Mà là đằng sau đó, giấu cả một cuộc mà tôi từng được chân vào.
Tôi từng nghĩ ông ta quý trọng danh tiếng, nên không muốn ai chạm vào tấm khen kia.
Bây giờ nghĩ lại… thì ra chỉ là không muốn tôi phát hiện ra bí mật ẩn sau đó.
Ngoài đăng ký kết hôn và đống ảnh kia, tôi còn tìm một quyển sổ cũ trong thư phòng.
Bìa cứng màu nâu sậm, bên trong là một cuốn sổ kẹp cẩn thận — một cuốn sổ lưu bút… của .
Mở ra, từng trang là những bài thơ được mực máy, nắn nót từng nét một.
Từng chữ, từng câu đều là nỗi nhớ, là thương mà ông ta dành hết tâm sức để ra.
Ông ta rất tỉ mỉ. Mỗi lần xong một bài thơ, đều ghi rõ ngày tháng, rồi cẩn thận cắt ra, bôi hồ dán, dán đúng thứ tự vào sổ — như một kẻ sợ đánh mất từng giây phút đương của mình.
Năm chúng tôi cưới nhau, trong sổ có ghi:
“Anh nhớ em đến phát điên. Nếu biết em đang ở , anh sẽ vượt núi băng sông, không chần chừ mà chạy đến bên em.”
Năm 1950, khi tôi đề nghị đi đăng ký kết hôn — ông ta :
“Lý trí nói với anh rằng nên buông bỏ, nhưng nếu chọn một người để cùng sống đến cuối … anh chỉ muốn người đó là em.”
…
Thời ấy, đương là thứ gì đó kín đáo, nhưng thơ cho người mình thương thì không hề hiếm.
Thế mà… Triệu Đức Nguyên từng cho tôi dù chỉ một dòng.
Tôi cũng từng chạnh lòng. Nhưng không dám nói ra, chỉ biết tự an ủi mình:
Bố mẹ tôi ngày xưa cũng vậy thôi — không hoa không thơ, không lời thề non hẹn biển, vậy mà vẫn sống bên nhau cả .
Nhưng giờ tôi .
Không ông ta không biết làm thơ .
Chỉ là — tôi, Vương Huệ Phương, là vợ, nhưng không là người ông ấy .
Người ông ấy … là Lâm Bình.
Gần như suốt cuộc hôn nhân của chúng tôi, ông ta vẫn luôn sống trong nỗi nhớ dành cho một người đàn bà khác.
Còn tôi — người vợ hợp pháp, người nội trợ tận tụy — lại chỉ là cái bóng trong chính cuộc mình.
4.
“Huệ Phương, bà đang làm cái gì vậy hả?!”
Triệu Đức Nguyên vừa vào phòng đã đăng ký kết hôn nằm chình ình trên bàn. Ông ta lao đến, giật phắt lấy, như thể sợ nó bị tôi chạm vào lâu hơn một giây nữa.
ấy được ông ta giữ rất kỹ, không rách, không nhăn, chẳng một vết ố.
Ấy vậy mà ông ta vẫn dùng tay áo chùi đi chùi lại, như thể chỉ cần tôi chạm vào thôi, cũng đủ khiến “kỷ vật ” ấy bị nhuốm bẩn.
Tôi không buồn để ý.
Chỉ bình thản nói một câu:
“Đồ tôi gói xong hết rồi, lát nữa tôi đi.”
Nói rồi, tôi xách túi, thẳng ra cửa.
này, bộ dạng bình tĩnh ngạo mạn của Triệu Đức Nguyên cuối cùng cũng sụp đổ.
Ông ta đỏ mặt tía tai, gần như quát :
“Bà còn định làm loạn tới bao giờ nữa hả, Huệ Phương?”
Con trai tôi cũng đứng một bên, mặt mày tức tối, như thể tôi đang làm nhục cả cái gia đình này.
Nhưng tôi thì lạnh như băng. Mặc kệ nói thế , tôi vẫn không lay chuyển.
Không ép được tôi, cha con đành gọi con tôi tới.
Tôi sinh được một trai một . Con lớn, con trai út.
Con bé vội vàng xin nghỉ làm rồi phóng ngay.
Vừa vào cửa, tôi đang gói ghém hành lý lỉnh kỉnh, nó nắm lấy tay tôi, lo lắng:
“Mẹ? nãy mẹ nói điện thoại mà con nghe không rõ. Có chuyện gì vậy ạ?”
“Chị, chị mau khuyên mẹ đi! Bao nhiêu năm rồi sống yên lành với bố, giờ tự nhiên đòi ly hôn, ai nổi! Mẹ bị gì vậy chứ!”
“Chị nghĩ mà xem, tuổi này rồi còn bày đặt ly với hôn. Người ta mà đồn ra ngoài thì mình còn mặt mũi mà sống ở cái khu tập thể này nữa!”
Con tôi không nói gì, chỉ liếc một cái sắc như dao qua cha con rồi đuổi thẳng ra ngoài.
Sau đó, nó kéo tôi ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, dịu :
“Mẹ, con là người mẹ nhất… chắc chắn mẹ đã chịu ấm ức lắm thành ra thế này.”
Chỉ một câu ấy thôi…
Nước mắt tôi như vỡ đê, không kìm lại được nữa.
Trong lòng vẫn còn đau, nhưng ít ra… con tôi vẫn luôn là chiếc áo bông nhỏ ấm áp của mẹ.
Giữa những tiếng nấc nghẹn, tôi kể lại cho con nghe mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Con tôi cũng giận đến run người.
Nó dịu dàng lau nước mắt cho tôi, nhưng thì vô cùng kiên quyết:
“Mẹ làm đúng rồi! Mình không sống ở cái này nữa.”
“ đã giấu mẹ được mươi năm, thì thêm mươi năm nữa cũng khó khăn gì! Hôm nay mà không mẹ cờ phát hiện… chắc cả này mẹ vẫn bị bịt mắt mà sống đó!”
“Năm xưa khi ông bà nội còn sống, mẹ con mà chịu đựng biết bao nhiêu tủi nhục. Từng chuyện từng chuyện, con đều hết cả… Cuối cùng đến danh phận cũng chẳng có, vậy mà…”
nó nghẹn lại:
“Mẹ ơi, mình dứt khoát đi! Không sống với nữa!”
gọi con bé , cha con kia tưởng có đồng minh, nghĩ người hợp sức sẽ ép được tôi quay đầu.
ngờ, con tôi lại đứng hẳn phía tôi. Giờ phút này, nó chính là người duy nhất trong ủng hộ tôi vô điều kiện.
Còn con trai thì sao?
Đến tận tôi chuẩn bị ra khỏi cửa, nó vẫn còn cứng đầu nói:
“Mẹ chẳng đang ghen với bố và cô giáo Lâm sao?”
“Tuổi này rồi mà còn bày trò, làm lớn chuyện ra như vậy có đáng không? Hơn nữa, cô Lâm ấy có giống mẹ — suốt ngày quanh quẩn trong bếp. Cô ấy là người có học, là trí thức đấy!”
“Chẳng lẽ mẹ ích kỷ đến mức chỉ nghĩ cho mình, không thèm để ý đến danh tiếng và thể diện của cái này nữa à?”
Những lời con trai nói, sắc như dao.
Vậy mà, kỳ lạ thay, tim tôi lại chẳng đau chút .
Chỉ … thất vọng.
Rất thất vọng.
Đứa con trai mà năm xưa tôi luôn dành phần ăn ngon nhất, từng mảnh đường viên, từng muỗng cháo dinh dưỡng đều để dành cho nó…
Giờ đây, chính nó — lại chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng là ích kỷ.
Tôi nhìn nó một cái thật lâu.
Không nói gì.
Chỉ lặng lẽ lắc đầu, rồi xách hành lý ra khỏi .
5.
Chính sự im lặng của tôi lại càng khiến con trai được đà lấn tới.
Nó tức tối quay sang Triệu Đức Nguyên, nói như quát:
“Bố, bà ấy đã muốn đi thì cứ để bà ấy đi!”
“Con không tin nổi người sống với nhau bao nhiêu năm rồi mà bà ấy dám thật sự dứt áo ra đi! Con cá là đến tuần, bà ấy sẽ tự lết xác quay thôi, đến đó để xem bà ấy còn mặt mũi mà tiếng nữa!”
“Bố cứ yên tâm. Một bà nội trợ suốt ngày quanh quẩn bếp núc, không học hành gì, chẳng có tí kiến thức xã hội — bà ấy có thể đi được đến chứ? Cứ để bà ấy ra ngoài va chạm một chút, để xem còn dám mặt nữa không!”
Triệu Đức Nguyên không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt ông ta thì đủ — những lời con trai nói, ông ta hoàn toàn đồng .
Thật nực cười.