Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Các tướng sĩ tản ra hết.
Ta cũng xoay người rời .
Xem ra với tình hình , chuyện hòa ly chẳng phải thời điểm thích hợp để bàn tiếp.
Vừa được thì nghe hắn ở phía sau lùng :
“Nàng nghi ngờ Minh Nguyệt lấy đồ của mình, không nghĩ tới Vệ Yến Thù? Ta nhớ sáng hắn cũng giúp nàng nhặt đồ đấy thôi.”
Ta dừng chân, quay nhìn hắn.
Khóe môi hắn hiện lên nụ cười như chế giễu: “? Ta trúng à?”
“ nhiêu , hai người các ngươi chẳng phải đã lén lút qua lại sau lưng ta ? Nàng khăng khăng đòi hòa ly, chẳng lẽ không phải vì hắn?”
Ta siết chặt nắm tay.
Những thành thân với hắn, hắn đem toàn bộ bổng lộc gửi cho Giang Minh Nguyệt thì thôi, thậm chí còn công khai đưa Giang Minh Nguyệt về , ta cũng không muốn so đo nữa.
cớ hắn lại có thể nghĩ rằng ta cũng bỉ ổi như hắn!
Nhịn mãi vẫn không nhịn được, ta vung tay tát hắn cái, dồn hết mười phần sức, để lại dấu tay đỏ rực trên mặt hắn.
Hắn sững lại nhìn ta, ánh mắt đầy mỉa mai:
“Nhắc đến Vệ Yến Thù là nàng chẳng buồn che giấu nữa ?”
Ta thực lòng chỉ muốn tát cho hắn thêm cái, xem thử óc hắn rốt cuộc chứa thứ gì, cỏ dại nơi doanh trại, hay là những điều đê tiện bỉ ổi.
hắn đã đề phòng, nghiêng người tránh né, sải bỏ .
Cũng là hướng Giang Minh Nguyệt vừa rời , chắc lại diễn tiếp màn tình ý đằm thắm kia.
Ta cắn răng, hít sâu hơi, gắng gượng đè nén cơn giận, quay về .
Về đến nhà, chẳng còn chút khẩu vị nào, ta không ăn cơm, chỉ cuộn mình trên giường nhỏ đọc sách.
Đọc tới nửa đêm, cảm giác buồn ngủ lờ mờ kéo đến, ta đặt sách xuống nghỉ ngơi.
Vừa đứng dậy, đã nghe tiền viện vang lên tiếng ồn ào.
Ban không quan tâm, chẳng chốc, cửa phòng đã vang tiếng gõ, người của hầu tới gọi ta ra tiền viện có việc muốn bàn.
Khoác thêm áo ngoài, ta vội vàng sang.
Dưới ánh trăng, ta thấy Tạ Thời An bị hầu túm cổ áo, bắt giữa sân.
Dẫu đã là xuân, đêm ở An vẫn còn se .
Tạ Thời An để trần nửa thân trên, ngay ngắn trên mặt đất, thần sắc khó dò.
ta vẫn nhận ra sự chống đối và bất mãn mắt hắn.
Thì ra chuyện hầu gọi ta ra thương lượng, thực chất là bắt Tạ Thời An xuống xin lỗi ta.
Thế , như vậy thì có ích gì?
, ai mà chẳng biết hắn không yêu ta, dẫu có đến bạc , cả đời cũng chẳng yêu nổi.
Chân lý hiển nhiên thế mà hầu còn chưa chịu hiểu hay ?
Hay ông đã hiểu, chỉ là xưa huynh trưởng gửi gắm ta cho hầu , đến xảy ra chuyện, ông ngoài cách ra cũng chẳng còn biết làm , chỉ đành gượng gạo mong ta nguôi ngoai phần nào.
Ta đứng sân, lắc cười tự giễu, chẳng buồn gì thêm, xoay người trở về phòng.
qua phen rối ren như vậy, chút buồn ngủ ban nãy cũng tan biến sạch sẽ.
Không thể chợp mắt, ta mở cửa sổ, tựa người ra ngoài hóng gió.
Chẳng lâu sau, có người mang đến hộp bánh:
“ Hầu cô nương tối không dùng bữa, sợ giờ đói bụng.”
Ta đón lấy, vừa nhìn thấy những chiếc bánh đào xếp ngay ngắn hộp, bất giác ngẩn ngơ.
Đêm yên lặng tĩnh mịch, ta lại nhớ về quãng thời gian còn có mẫu thân và huynh trưởng.
mỗi khi ta nghịch ngợm bị mẫu thân phạt không cho ăn tối, huynh trưởng sẽ lén mang bánh đào đến cho ta ban đêm.
Thế chẳng lâu, mẫu thân cũng rời , đến huynh trưởng cũng không còn.
Khi ta mới về hầu , Tạ Thời An cũng từng nhiều đem đồ ăn đến cho ta.
Giữa ta và hắn, vốn dĩ không phải đã căng thẳng đối chọi nhau ngay từ như bây giờ.
Chương 2: Hồi ức
7
tiên gặp Tạ Thời An, là ta mười hai tuổi.
mùa hạ, man di liên tục quấy nhiễu biên cương, huynh trưởng ta nhận lệnh xuất chinh về Tây Bắc.
Trước lúc lên đường, huynh dặn ta:
“Nếu ca ca không về được, muội hãy đến nương nhờ nhà họ Tạ, hầu từng là cố hữu của phụ thân, nhất sẽ đối đãi tốt với muội.”
“Còn nữa… ngàn vạn đừng giờ đặt chân ra chiến nữa, nhà họ Tống, chỉ còn lại mình muội thôi.”
Ta khóc nước mắt nước mũi đầm đìa, cuối cùng vẫn chẳng thể ngăn được chân huynh trưởng, đành mỗi quanh quẩn sân chờ tin huynh trở về.
Ta cứ đợi, cứ ngóng, mãi cho đến mùa đông , huynh trưởng rốt cuộc cũng trở lại An.
Đáng tiếc, cờ hồng đã hóa khăn trắng, huynh trưởng ta cũng như tiền nhân nhà họ Tống, ngã xuống nơi sa .
Ta dựa linh cữu mà khóc đến ngất lịm, gắng gượng lo xong tang sự cho ca ca, bản thân cũng như kẻ mất hồn lang thang .
Chính lúc , Tạ Thời An xuất hiện.
Khi đó cũng chỉ là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, khoác chiến bào, giữa lông mày là khí thế phóng khoáng khó giấu.
Hắn hỏi ta: “Huynh trưởng cô nương từng gửi gắm cô cho phụ thân ta, cô có nguyện ý cùng ta về hầu không?”
Ta siết chặt miếng ngọc huynh trưởng để lại, gối trước mặt hắn.
Hắn bị ta dọa, lùi lại hai .
Mùa đông An gió bấc buốt.
Nhiều liền thần trí rối bời, ta chỉ khoác áo mỏng, giờ lại dính sương , rét run đến mức răng va nhau lập cập:
“Tiểu nữ Tống Thải Vi bái kiến Tạ tướng quân.”
Hắn dứt khoát tháo áo choàng khoác lên vai ta, tới muốn đỡ ta dậy.