Bọn họ chắc cũng chẳng ngại, dẫu sao sau khi hòa ly, đôi uyên ương khổ mệnh ấy sẽ đường đường chính chính ở bên nhau, Tạ Thời An tất sẽ không để người mình quý trọng phải chịu cảnh thấp kém vào phủ làm thiếp .
Ta nhờ các tướng lĩnh trực nhắn lại với Tạ Thời An, bảo hắn đến gặp, nhưng chờ mãi cũng chẳng thấy bóng dáng .
Nhàn rỗi không biết làm gì, ta đảo mắt nhìn , bỗng phát hiện dưới một gốc cây lớn gần đó có đám đông tụ lại mỗi lúc một nhiều.
Đám đông xôn xao, tựa hồ bàn tán chuyện gì.
Nhớ năm xưa cùng huynh trưởng đến quân doanh, huynh ấy từng nói, sau mỗi buổi huấn luyện, lúc các thiếu niên tụ lại dưới gốc cây trò chuyện trời Nam đất Bắc, ấy là tươi sáng nhất đời lính giữa chốn doanh trại nhàm chán.
Tuổi đúng là tốt đẹp biết bao.
vậy, ta cũng chẳng để tâm, chỉ chống cằm ngồi ngẩn ngơ chờ Tạ Thời An.
Mãi đến sau này, càng lúc càng nhiều người vây chỗ ta, ánh mắt nhìn ta đầy nghi hoặc dò xét.
lòng ta bỗng dâng lên cảm giác bất an.
Ta đứng dậy, tiến lại gốc cây, nhận ra trên thân cây dán một tờ giấy dày đặc chữ viết.
Chính là tờ thứ ba của thư hòa ly ta đánh rơi.
“Thành thân đã ba năm, Thải sợ mình vóc dáng yếu đuối, chẳng thể lấy lòng phu quân, tô cắm hoa. Nào ngờ năm năm tháng tháng, vẫn chẳng bước được vào lòng chàng, bởi vậy nguyện lấy đây làm lý do, cùng Tạ Thời An hòa ly.”
Vài dòng chữ lớn, rõ ràng đề tên ta và Tạ Thời An.
Chả trách nãy giờ mấy tướng đi ngang qua ta đều nhìn với ánh mắt kỳ lạ.
Chắc họ ta với Tạ Thời An bất hòa, ta cố tình tới doanh trại gây chuyện, dán giấy lên cho hắn mất mặt.
Thật oan cho ta biết bao.
Ta thở dài, bước tới xé tờ giấy xuống, vừa định giải thích thì nhìn thấy Tạ Thời An cùng Giang Minh Nguyệt sóng vai đi tới.
Tướng quân uy vũ oai phong, mỹ nhân cười tươi duyên dáng.
Ánh mắt mọi người nhìn ta đều thấp thương hại.
Một phó tướng lớn tuổi không nể nang gì bước tới nói với Tạ Thời An:
“Tạ tướng quân, ngài thực sự… thực sự hồ đồ quá!”
“Một nhà còn chẳng giữ được yên, còn nói gì đến việc bình định thiên hạ! Theo một tướng quân hồ đồ thế này, e rằng quân ta khó có yên ổn!”
Nói xong, ông lắc đầu rời đi, đầy đau xót.
Ta đứng giữa đám đông, nghe có người thì thầm:
“Nghe nói phu nhân nhà Tạ tướng quân xưa vốn điềm đạm ít nói, hôm gây chuyện thế này chắc là do chuyện của Tạ tướng quân với Giang cô nương bị kích thích.”
“Nam nhân tam thê tứ thiếp cũng là chuyện , nhưng nói thật, nữ nhân cũng không quá ghen…”
“Lời ấy không đúng, nam nhân có thể có thiếp, nhưng không thể thiếp hắt hủi chính thất.”
5
Tiếng bàn luận không nhỏ, chắc hẳn Tạ Thời An cũng nghe thấy, sắc mặt hắn thay đổi rồi lại khôi phục như .
Hắn chen qua đám đông tiến về ta, đúng hơn là về gốc cây dán tờ thư hòa ly kia.
Nhìn thấy chữ cùng nội dung trên đó, hắn mặt u ám, trừng mắt nhìn ta: “Tống Thải !”
“Quả thật ta đã nàng rồi!”
Ta lùi lại hai bước, ngước lên bình tĩnh đáp: “Không phải ta.”
“Nếu không phải nàng thì còn ai vào đây!”
Giọng hắn đột ngột cao vút, làm mấy con chim nhỏ trên cây cũng sợ hãi bay đi.
Ta khẽ cười, đảo mắt nhìn về sau lưng hắn:
“Giang cô nương, chẳng lẽ cô không có gì nói sao?”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Giang Minh Nguyệt hiện kinh ngạc:
“Tỷ tỷ nói vậy là có gì?”
Có gì?
Lẽ ra phải là ta hỏi nàng phải.
Thế nhưng nàng ta lại bày ra ấm ức đáng thương ấy, hiển nhiên là để diễn cho Tạ Thời An .
Ta cũng chẳng buồn vòng vo nữa:
“Vừa rồi ta lại, sáng Giang cô nương cố tình va vào ta làm cho văn thư tay ta rơi xuống, cô thừa dịp nhặt lấy một tờ phải không?”
“Chỉ là ta không hiểu, sao cô phải dán tờ thư hòa ly này lên đây? Là quá nóng lòng cho mọi người biết Giang cô nương định vào phủ thay thế ta chăng?”
Giang Minh Nguyệt lập đỏ hoe mắt, nhìn ta rồi cuối cùng dừng lại ở Tạ Thời An:
“Tạ tướng quân, đây vốn là việc nhà của hai người, ta là người ngoài không xen vào, nhưng Tống cô nương lại vô cớ vu oan khiến ta mất cả thanh danh, thật sự… thật sự…”
Chưa nói hết đã nức nở nghẹn ngào, dáng hoa lê đẫm mưa ấy khiến Tạ Thời An lập động lòng thương, giận dữ quát ta:
“Tống Thải , xin lỗi nàng ấy đi! Có gì về nhà nói!”
Ta lười biếng nhướng , từ lúc quyết định hòa ly với Tạ Thời An, ta đã không còn nhẫn nhịn hắn nữa.
“Ta phải xin lỗi điều gì? Giang cô nương lấy đồ của ta, lại tự công khai cho mọi người , còn khiến mọi người hiểu nhầm là do ta làm, cớ gì ta phải xin lỗi? Dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu hãm hại người khác là cô ta chứ phải ta!”
“Nếu phải xin lỗi, thì phải là cô ta phải xin lỗi ta đúng!”
6
Có lẽ Tạ Thời An chưa từng thấy ta quyết liệt, sắc sảo đến vậy.
Nhưng trước bao ánh mắt xung , dù có giận thế nào, hắn cũng phải giữ thể diện, sau một hồi lặng im, cuối cùng chỉ buông một câu:
“Tống Thải , nàng thật là không thuốc nào cứu nổi!”
Lời ấy giờ với ta chẳng còn chút sức sát thương nào.
Nhưng với Giang Minh Nguyệt thì lại như một nhát d.a.o cứa vào lòng nàng ta.
Thấy chẳng ai bênh vực, nàng ta đỏ mắt giậm chân rồi quay đầu chạy đi.
Tạ Thời An định đuổi theo, nhưng lại chợt nhận ra bao nhiêu tướng sĩ nhìn, đành kìm chân, lạnh giọng quát:
“Nhìn đủ chưa, đủ rồi thì mau đi luyện tập đi!”