Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9: Biệt Ly

Nếu chỉ là trâm thường thì thôi, nhưng là di vật mẫu để lại, phát hiện mất là ta liền tìm bất chấp gió .

Không ngờ bị một gã lưu manh nhặt được, hắn còn buông lời chọc ghẹo:

“Ô kìa, đây là tiểu muội nhà ai? Mới chừng này tuổi tương tư rồi sao? Trâm này tặng cho ta tín vật đính ước hả?”

Ta không nhịn được, giữa phố xông lên cho hắn một trận nên , đánh đến mức hắn khóc lóc kêu cha gọi mẹ mới lấy lại được trâm.

Ai ngờ tên không xấu hổ, lại kéo quan binh đến tận nhà, đúng lúc huynh trưởng có nhà, nghe ta kể xong chỉ cười nhạt:

“Muội muội ta này phải là lấy mạnh h.i.ế.p yếu, mà là trừ hại cho dân.”

Nói rồi huynh ấy khách sáo tiễn mấy vị nha sai ra ngoài, tiện tay xách luôn tên kia lôi ra khỏi nhà.

Đợi nhà yên tĩnh trở lại, huynh trưởng nhà xoa ta:

“Tiểu nha này, đúng là chịu để ai bắt nạt mình.”

“Nhưng mà, có đại ca ở đây, nhất định không để muội phải chịu uất ức.”

Năm ta mười hai tuổi, nay hai mươi.

Hóa ra, hay , huynh trưởng xa ta chín năm rồi.

Hốc ta bỗng cay xè, không kìm nổi khẽ sụt sùi.

Bên tai là giọng Thời An mỉa mai:

“Bao nhiêu năm sống khuê , nàng sao chịu nổi gió này, đi!”

“Dù nàng với phụ có diễn màn khổ nhục kế ép ta, ta không đi Tây Bắc đâu, chắc nàng rõ vì sao chúng ta phải thành …”

Lại nữa rồi…

“Ta , ta hiểu, luôn nghĩ là ta hạ dược , khiến mất mặt trước triều đình phải cưới ta. Nhưng Thời An, nghĩ đến một khả năng khác không, rằng ta, kỳ thực, chưa muốn gả cho !”

Nếu cha mẹ, huynh trưởng ta còn ở đây, ta là minh châu tay nhà họ Tống, chắc chắn họ sẽ chọn cho ta một lang quân tốt, một người sẽ yêu thương ta, chiều ta như họ .

Mà người , tuyệt đối không phải là Thời An.

Ta chìm dòng hồi ức, lơ chỉ nghe tiếng hắn lải nhải không dứt, nhưng giọng nói của hắn cứ xa dần, nhẹ dần màn .

rơi ướt đẫm toàn , nhưng ta không cảm thấy lạnh nữa, chỉ cảm giác ngày càng nặng, ý thức dần hồ, hình như còn nghe thấy tiếng Thời An gọi lớn:

“Tống Thải Vi!”

Vì không cam chịu, ta cố gắng mở to nhìn hắn, nhưng trước mặt chỉ còn một khoảng trắng mờ mịt, nước giăng kín tầm nhìn, mãi không sao nhìn rõ gương mặt người ấy, kẻ khiến ta vừa yêu vừa hận.

Lờ mờ, dường như hắn tay phía ta: “ bảo nàng rồi, ở đây gắng gượng gì?”

Ta không muốn nợ !

Ta vừa định mở miệng, nhưng tất cả thanh âm đều bị xối xả cuốn đi, cả người mềm nhũn ngã vũng nước lạnh ngắt giữa sân.

Chương 3: Biệt ly

13

Không quá đau, chỉ cảm thấy lạnh lẽo, cố gắng vùng dậy khỏi mặt đất, nhưng còn chưa đứng lên rơi thẳng một vòng tay ấm áp lạnh giá.

Thời An bế lấy ta, sải bước trên những bậc đá xanh, vòng qua hành lang bước ta hậu viện.

Hồi nhỏ, mỗi mùa hè ta đều thích cầm quạt mo ngồi hóng mát ngoài sân.

Mệt rồi thì gục ngủ trên bàn đá, màng luôn cảm thấy huynh trưởng nhẹ nhàng ôm ta .

Nhưng huynh trưởng xa ta chín năm rồi.

Sau khi đặt thể ướt sũng của ta lên giường nhỏ, Thời An đứng tần ngần bên giường rất lâu, dường như không nên gì tiếp theo.

Cuối cùng, hắn lưng bỏ đi.

Ta thấy buồn, rồi lại thôi.

Giữa chúng ta bây giờ lạnh nhạt đến mức ấy, hắn cần phải bận tâm lo lắng cho ta nữa.

Lần cuối ta nhớ hắn chăm sóc ta, là đêm tuyết năm mười bảy tuổi.

Ta cảm lạnh phát sốt, hắn tỉ mỉ chăm sóc rất lâu, giúp ta hồi phục sức khỏe. Chính vì , bốn năm nay ta chưa yếu ớt bệnh tật trở lại, cho tới lần này mới lại ngã quỵ vì lạnh.

Đáng tiếc, người dịu dàng năm ấy, giờ phất tay đi không ngoảnh lại.

Gắng gượng ngồi dậy, thay áo ướt xong ta mới nằm .

óc choáng váng, màng cảm nhận có người đến cạnh giường, tay lên trán ta.

Ta hé , liền nhìn thấy người vừa đi lại, tay là một sứ bốc khói nghi ngút, cúi gần ta.

Bắt gặp ánh ta, hắn hơi lúng túng cho:

“Vừa mới bếp nấu chút nước gừng, uống lúc còn nóng đi.”

Ta không từ chối, tay nhận lấy, một hơi uống cạn.

Lúc hắn cầm lấy trống, lại lưng khỏi .

Ta nghe tiếng hắn ngoài cửa dặn dò thị nữ chăm sóc ta, còn nói có việc gấp phải đi ngay.

Chỉ khi ngoài kia trở lại yên tĩnh, ta mới ôm chăn ngủ thiếp đi.

Nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy có người đút gì miệng, vị đắng ta ho sặc mà tỉnh dậy, mới phát hiện Thời An chưa đi.

Tay trái hắn cầm , tay phải cầm thìa thuốc, giữ tư đút thuốc cho ta, thấy ta tỉnh thì lúng túng, nhưng kiên nhẫn thìa thuốc sát miệng.

Ta ngụm uống hết, hắn kiên trì đút thìa một.

Cảm giác được người khác chăm sóc như này khiến ta lơ tưởng như huynh trưởng .

Bất giác nước tuôn trào, hắn cuống quýt đặt thuốc , lấy một viên ô mai:

“Đắng thì ăn cái này đi.”

Ta nhận lấy cho miệng, vị ngọt lan tỏa, ngọt như miếng mật ngày thơ dại huynh trưởng hay mang mỗi lần tan triều, khiến cả mộng cảm thấy ấm áp.

Ý thức chợt tỉnh táo thoáng chốc, ta cảm nhận hơi ấm này có gì bất thường, thậm chí còn phát hiện đệm giường bên cạnh đang lõm .

Tùy chỉnh
Danh sách chương