Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Lão hầu gia đương nhiên hiểu ý ta, không nói thêm, dặn tối nhớ qua ăn cơm sớm.

phòng, ta ngủ một giấc, có lẽ mọi chuyện đã sắp an bài nên giấc ngủ vô cùng yên ổn, tỉnh dậy đã nghe ngoài trời lại lất phất mưa rơi.

Năm nay Trường An đúng mưa nhiều hơn mọi năm.

Tới tiền viện, cơm nước đã dọn sẵn.

Tạ Thời An vẫn giữ gương mặt tanh, ta liền khẽ dịch ra xa, tỏ rõ sự mãn.

Bữa cơm trôi qua trong yên lặng, mãi đến cuối cùng, lão hầu gia ngờ sang Tạ Thời An:

“Sáng nay triều, Thánh Thượng nói mấy ngày nữa sẽ phát binh chinh phạt các chư quốc Tây Bắc, đến lúc đó ngươi xin phép dẫn xuất chinh đi.”

“Gần đây chuyện của ngươi vị tiểu thư nhà họ Giang truyền khắp ngoài phố, Thánh Thượng cũng đã nghe đến tai, nể tình công lao của ngươi ngoài chiến trường không truy cứu. Nhân dịp , hãy lấy chiến công để chuộc tội đi.”

Ta giác ngẩng phắt lão hầu gia.

Nhà họ Tạ vốn thống lĩnh đại Tây Nam, xưa nay chưa từng can dự chuyện Tây Bắc, cũng vì thế hôm nọ ta dám nói ông việc mình sắp đi biên ải Tây Bắc.

Bởi ta tin chắc Tạ Thời An sẽ không cùng ta đi, nhưng đồng thời cũng biết, liên quan đến chuyện của ta, hắn lại rất đa nghi.

Để tránh hắn sinh lòng đề phòng, nghĩ ta có mưu đồ cố tình ngăn cản, ta còn dặn lão hầu gia giữ kín chuyện hắn đến lúc ta xuất phát.

Rõ ràng hôm trước ông đã hứa, nay lại muốn lật lọng sao?

Tim ta treo lơ lửng trong ngực, sợ Tạ Thời An gật đáp ứng ra Tây Bắc.

Ông trời cũng biết ta không muốn dính dáng đến hắn thêm nữa.

May thay, Tạ Thời An cũng chẳng muốn rời khỏi Trường An, lại càng không muốn xa tiểu thanh mai, hắn cau mày từ chối:

“Ta không đi, Minh Nguyệt bệnh nặng…”

Lão hầu gia giận dữ vung đũa ném vào mặt hắn, cắt ngang lời:

“Đường đường tướng , lại không muốn xuất đánh giặc, suốt ngày biết lằng nhằng ong bướm trai gái, Tạ Thời An, ngươi có còn ra không!”

Chửi con mình thế nghe cũng hơi quá.

Ta vừa định tiếng hòa giải, thì Tạ Thời An đã lập tức bật dậy, mặt đầy bực tức:

“Ta đã nói không đi không đi! Hơn nữa Tây Bắc vốn không thuộc quyền thống lĩnh của ta, ta đến đó làm !”

“Minh Nguyệt cũng vì mọi mà tức đến thổ huyết …”

Ngươi hỏi đến đó làm sao?

Đã tướng , khi có chiến sự phải xung phong, bảo vệ bách tính, chẳng phải bổn phận hiển nhiên ư?

Ta nắm chặt tay, đột nhiên trước mặt đáng đánh!

Nhưng so việc xem hắn bị ăn đòn, ta còn sợ lão hầu gia nổi nóng quá lỡ miệng nói ra chuyện ta sắp đi Tây Bắc, khiến ta lại bị kéo vào mớ rối rắm không dứt.

Vậy nên ta vội vàng rót ông một chén trà: “Phụ thân, giận quá hại thân.”

Lão hầu gia hít sâu một hơi, bình ổn lại, cầm lấy chén trà uống.

Tạ Thời An định bỏ đi, ông lập tức nổi giận, cầm chén trà ném mạnh vào hắn.

Máu theo trán nhỏ , loang một vệt đỏ chói trên mặt hắn.

Lão hầu gia ngây trong thoáng chốc, vẻ phục trên mặt con mình, càng giận, ra :

“Ra ngoài chạy, đó đến khi nào nhận ra sai lầm!”

Tạ Thời An chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ đi ra , lưng giữa trời mưa.

Mưa rơi trút, đập vũng lớn.

Hắn , nước b.ắ.n tung tóe ướt đẫm khắp , vậy mà lông mày vẫn không hề nhíu lấy một cái.

Nếu không phải tình cảnh không hợp, ta muốn vỗ tay ca ngợi sự vĩ đại của tình yêu ấy.

Nhưng lúc , ta càng mong hắn mau đứng dậy, bởi lão hầu gia ép hắn đi Tây Bắc cũng một phần lớn vì ta.

Ta không muốn trước khi đi lại mang thêm thù oán, để rốt cuộc chẳng thể rời đi.

Quay sang định nói vài câu an ủi lão hầu gia, ai ngờ ông lùng hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Bàn bạc , ta cũng đi ra , ngẩng lưng .

Ta cũng , thế không thể trách ta nữa nhé! Để ta yên tâm rời đi được!

12

ta bỗng nhiên đến cạnh, sắc mặt vốn lùng vô cảm của Tạ Thời An chợt trầm :

“Tống Thải Vi, nàng đừng có giả vờ giả vịt!”

Ta cũng không biểu cảm , nhạt đáp lại bằng một ánh :

“Hai ta ai nấy phần mình, ngươi đừng xen vào chuyện của ta!”

Hắn bị nghẹn lời, im lặng hồi lâu buông một câu:

“Nàng phụ thân cũng không cần diễn trò thế, ta đã nói không đi Tây Bắc thì tuyệt đối sẽ không đi!”

Ta đảo khinh bỉ.

Không đi thì tốt! Chẳng ai cầu xin ngươi!

Ánh ta lướt phía thư phòng, lão hầu gia vẫn đứng động bên cửa sổ, dõi phía chúng ta.

Khi ánh ông và ta chạm nhau, ta rõ ràng trong ông đầy thương xót và áy náy.

Nhưng ông cũng không bảo chúng ta đứng dậy, lần dường ông sự quyết tâm dạy dỗ Tạ Thời An một trận.

Trời càng khuya, mưa càng lúc càng nặng hạt.

Cửa sổ thư phòng đã đóng lại, khắp cũng tắt hết đèn.

Không có lệnh của lão hầu gia, chẳng ai dám ta và Tạ Thời An đứng .

Áo mỏng xuân thì, càng khuya càng , mưa gió xối xả đập cổ, thấm đến tận xương.

Ta cúi , mưa rơi loang loáng trên mặt đất từng vòng tròn lan rộng.

giống trận mưa hôm tiễn biệt huynh trưởng năm xưa ở Trường An, lớn và phiền phức vô cùng.

Hôm ấy ta dầm mưa ra phố, mua những thứ có thể dùng chuyến xuất chinh của huynh ấy, nào ngờ lại làm rơi mất cây trâm hoa đào trên .

Tùy chỉnh
Danh sách chương