Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/709zjps85C

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3: Cung nữ già và cái tên bị xóa khỏi hậu cung

Tiết xuân ấm, cung âm u.

Lạc Trầm ngồi án thư, ánh sáng từ cửa sổ rọi vào nửa gương mặt hắn, khiến thần sắc càng thêm trầm tĩnh. Trước mặt là một quyển sử lục cũ, ố vàng, góc bìa sờn rách.

Hắn lật từng trang một. Mỗi cái tên hậu phi, mỗi năm sinh năm mất đều ghi rõ. Nhưng từ năm Thiên Trị mười lăm trở về trước, bất ngờ xuất hiện một khoảng trống kỳ lạ.

Một đoạn danh sách cung phi – bị cố ý rút .

Không . Không tên. Không lý do.

“Cô ấy từng là phi .”

“Tên bị xóa khỏi sổ.”

Tay hắn khựng lại giữa trang giấy.

Hắn gấp quyển sách, gọi:

– Phong Hàn.

Một hắc y thị vệ bước ra từ bóng , cúi :

– Thuộc hạ có mặt.

hậu cung, người nào từng là nữ hầu hạ thời Thiên Trị mười lăm, giờ còn sống?

– Có một người, thưa hạ.

– Tên gì?

– Tần ma ma. Giờ làm quản sự cung Vĩnh Minh, chuyên quét dọn xó vắng.

Ánh mắt Lạc Trầm trầm .

– Dẫn ta đến gặp bà ta. Nhớ là không để ai .

Cung Vĩnh Minh, nằm phía Tây Bắc hoàng cung, là nơi hoang, không còn phi tần nào ở từ nhiều năm nay.

Phong Hàn dẫn hắn đi lối nhỏ, men theo hành lang phủ rêu. Qua dãy tường gạch cũ, họ dừng lại trước một gian phòng thấp.

Mùi mốc và thuốc xông trộn lẫn không khí.

Một bà lão tóc , lưng còng, đang gấp lại y phục cũ. Nghe tiếng bước chân, bà ngẩng — đôi mắt vẩn đục thoáng chấn động.

– … Là người sống?

Lạc Trầm không nói gì. Chỉ bước đến, ánh mắt khóa chặt vào bà.

– Người… là Tứ hạ?

– Cái tên Dạ Hân, bà từng nghe ?

Bà lão run tay, suýt làm rơi thúng vải.

– Không… không .

– Bà nghĩ ta tin ?

– Cái tên đó… không phép nhắc lại.

– Tại ? Bà từng hầu hạ người, đúng không?

Tần ma ma siết chặt tay, ánh mắt hoảng sợ như thể nhắc đến một điều kiêng kỵ.

hạ… lão nô không . Thánh chỉ mười lăm năm trước có nói: ai nhắc đến Huyễn Ảnh Phi, xử trảm ngay lập tức.

Cái tên như gió lạnh quét qua tâm trí Lạc Trầm:

– … Huyễn Ảnh Phi?

– Là phong hiệu bị thu hồi. tên thật cũng không ai giữ lại.

Lạc Trầm gằn giọng:

– Tại bị xử? Tội gì?

Tần ma ma lắc , giọng run như sắp khóc:

– Không phải nàng phạm tội.

– Vậy là ai?

– Là có người muốn nàng .

Một khoảng lặng nặng nề đè căn phòng.

Phong Hàn cau mày:

– Là ai muốn g.i.ế.c một phi ?

Tần ma ma không đáp. Bà chỉ đưa tay, rút ra từ gầm giường một mảnh lụa cũ, úa màu.

Trên đó, là nét thêu mờ nhạt “Hân”.

– Đây là tất những gì còn sót lại của nàng.

– Trước khi , nàng từng nói:

có người nhớ đến ta. Đến lúc đó, lẽ phải không bị vùi chôn.”

Lạc Trầm siết chặt tấm lụa, bàn tay lạnh đi.

– Ta là người đó.

hôm ấy, hắn nằm mộng.

là cây lê . là nàng — đứng chờ hắn từ xa.

Nàng ngồi , tay vẽ lên đất mấy nét loạn xạ.

Hắn nhìn kỹ — đó là hình một cánh phượng bị gãy.

– Dạ Hân.

– Ừ?

– Cánh phượng đó là gì?

Nàng không trả lời. Chỉ nhìn lên .

– Có những mật… phải trả giá bằng m.á.u mới gột .

Gió lạnh thổi qua. Cánh hoa bay đầy , từng cánh lướt qua mặt hắn.

Nàng mỉm cười, rồi lùi dần vào làn sương .

– Ta từng là phượng hoàng…

– Nhưng bị đốt cháy.

Sáng hôm sau, Lạc Trầm người mật điều tra các phi mang họ “Phượng”, từng vào cung năm với Huyễn Ảnh Phi.

Kết quả:

Một người – Phượng Tố Cầm, hiện là Hoàng hậu.

lập hậu sau khi Huyễn Ảnh Phi mất đượcba tháng.

Tiết xuân ấm, cung âm u.

Lạc Trầm ngồi án thư, ánh sáng từ cửa sổ rọi vào nửa gương mặt hắn, khiến thần sắc càng thêm trầm tĩnh. Trước mặt là một quyển sử lục cũ, ố vàng, góc bìa sờn rách.

Hắn lật từng trang một. Mỗi cái tên hậu phi, mỗi năm sinh năm mất đều ghi rõ. Nhưng từ năm Thiên Trị mười lăm trở về trước, bất ngờ xuất hiện một khoảng trống kỳ lạ.

Một đoạn danh sách cung phi – bị cố ý rút .

Không . Không tên. Không lý do.

“Cô ấy từng là phi .”
“Tên bị xóa khỏi sổ.”

Tay hắn khựng lại giữa trang giấy.
Hắn gấp quyển sách, gọi:

– Phong Hàn.

Một hắc y thị vệ bước ra từ bóng , cúi :
– Thuộc hạ có mặt.

hậu cung, người nào từng là nữ hầu hạ thời Thiên Trị mười lăm, giờ còn sống?

– Có một người, thưa hạ.
– Tên gì?
– Tần ma ma. Giờ làm quản sự cung Vĩnh Minh, chuyên quét dọn xó vắng.

Ánh mắt Lạc Trầm trầm .

– Dẫn ta đến gặp bà ta. Nhớ là không để ai .

Cung Vĩnh Minh, nằm phía Tây Bắc hoàng cung, là nơi hoang, không còn phi tần nào ở từ nhiều năm nay.

Phong Hàn dẫn hắn đi lối nhỏ, men theo hành lang phủ rêu. Qua dãy tường gạch cũ, họ dừng lại trước một gian phòng thấp.

Mùi mốc và thuốc xông trộn lẫn không khí.

Một bà lão tóc , lưng còng, đang gấp lại y phục cũ. Nghe tiếng bước chân, bà ngẩng — đôi mắt vẩn đục thoáng chấn động.

– … Là người sống?

Lạc Trầm không nói gì. Chỉ bước đến, ánh mắt khóa chặt vào bà.

– Người… là Tứ hạ?

– Cái tên Dạ Hân, bà từng nghe ?

Bà lão run tay, suýt làm rơi thúng vải.

– Không… không .

– Bà nghĩ ta tin ?

– Cái tên đó… không phép nhắc lại.
– Tại ? Bà từng hầu hạ người, đúng không?

Tần ma ma siết chặt tay, ánh mắt hoảng sợ như thể nhắc đến một điều kiêng kỵ.

hạ… lão nô không . Thánh chỉ mười lăm năm trước có nói: ai nhắc đến Huyễn Ảnh Phi, xử trảm ngay lập tức.

Cái tên như gió lạnh quét qua tâm trí Lạc Trầm:

– … Huyễn Ảnh Phi?

– Là phong hiệu bị thu hồi. tên thật cũng không ai giữ lại.

Lạc Trầm gằn giọng:
– Tại bị xử? Tội gì?

Tần ma ma lắc , giọng run như sắp khóc:

– Không phải nàng phạm tội.
– Vậy là ai?

– Là có người muốn nàng .

Một khoảng lặng nặng nề đè căn phòng.

Phong Hàn cau mày:
– Là ai muốn g.i.ế.c một phi ?

Tần ma ma không đáp. Bà chỉ đưa tay, rút ra từ gầm giường một mảnh lụa cũ, úa màu.

Trên đó, là nét thêu mờ nhạt “Hân”.

– Đây là tất những gì còn sót lại của nàng.
– Trước khi , nàng từng nói:
có người nhớ đến ta. Đến lúc đó, lẽ phải không bị vùi chôn.”

Lạc Trầm siết chặt tấm lụa, bàn tay lạnh đi.

– Ta là người đó.

hôm ấy, hắn nằm mộng.

là cây lê . là nàng — đứng chờ hắn từ xa.

Nàng ngồi , tay vẽ lên đất mấy nét loạn xạ.

Hắn nhìn kỹ — đó là hình một cánh phượng bị gãy.

– Dạ Hân.
– Ừ?

– Cánh phượng đó là gì?

Nàng không trả lời. Chỉ nhìn lên .

– Có những mật… phải trả giá bằng m.á.u mới gột .

Gió lạnh thổi qua. Cánh hoa bay đầy , từng cánh lướt qua mặt hắn.
Nàng mỉm cười, rồi lùi dần vào làn sương .

– Ta từng là phượng hoàng…
– Nhưng bị đốt cháy.

Sáng hôm sau, Lạc Trầm người mật điều tra các phi mang họ “Phượng”, từng vào cung năm với Huyễn Ảnh Phi.

Kết quả:

Một người – Phượng Tố Cầm, hiện là Hoàng hậu.
lập hậu sau khi Huyễn Ảnh Phi mất đượcba tháng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương