Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đêm. Trời oi nồng, dù mới xuân.
Lạc Trầm ngồi trong thư phòng, trải bức chân Dạ Hân ra lần nữa, ánh đèn dầu hắt lên đường nét như .
đặt lên họa tiết đỏ gãy trên n.g.ự.c nàng, mắt sâu không đáy.
– Người này… là ?
Ngày hôm , tìm một người — thợ lâu năm trong cung, thuộc Xưởng Thượng Nghi, nay đã cáo lão.
Người đó là , ẩn trong chùa Dưỡng Tâm.
Lạc Trầm nơi, giấu thân phận, chỉ mang theo bức .
nhìn thấy hình , run lập tức.
– Là… y phục ta làm. Nhưng bản gốc ta đã thiêu hủy từ lâu.
– Người mặc nó là ?
nhìn rất lâu, rồi cười nhạt:
– Là “người không nên nhắc ”.
Người khiến gia chấn động chỉ vì ban một .
– Nàng ấy liều mình cứu Hoàng đế trong một cuộc mưu sát, bị thương nặng nhưng không khai công.
– đó, ban sắc phong làm “Huyễn Ảnh ”, chưa đầy một tháng thì…
– Thì sao?
– … thì Tuyết Lê điện .
Giọng trầm xuống:
– điều này, không để ý.
Trước vụ ba ngày, một cung nữ mới điều Tuyết Lê, danh sách điều động không khớp với tổng sổ hậu cung.
– Ý là… kẻ cung với thân phận giả?
– Không chỉ giả.
– Mà … là kẻ sót duy nhất vụ .
– Nhưng người đó không c.h.ế.t – mà đổi tên, đổi thân phận, và giữ lại…
– Trong một tẩm cung mà không ngờ tới.
Đêm ngày.
Lạc Trầm đứng trước Thiều Hoa điện – tẩm cung một tử ẩn cư, người là bạn thân nhất Dạ Hân, nay mắc chứng thần trí thất thường, đã im hơi lặng tiếng mười năm.
Người là Ngọc .
Trong trí nhớ Lạc Trầm, người là một tử vô dịu dàng, kín đáo.
Từ vụ Tuyết Lê điện, người bỗng xin xuất gia trong cung, như người câm.
Lạc Trầm xin gặp, lấy danh nghĩa “thăm hỏi bệnh tình”. Cung nữ can ngăn, nhưng cuối vẫn nhường bước.
bước .
Ngọc đang ngồi dưới ánh nến. Ánh mắt người trống rỗng, nhưng đường kim mũi chỉ… vẫn vững như xưa.
Trên mảnh , là một đôi – một rực lửa, một bị rách nát.
Lạc Trầm hỏi khẽ:
– dạy người hình này?
Ngọc không đáp, chỉ lẩm bẩm:
– đỏ… không nên …
Sẽ …
tất cả…
Không sót…
Lạc Trầm ngồi xuống nàng, thấp giọng:
– Năm đó… thật sự chỉ Dạ Hân c.h.ế.t trong điện?
Ngọc dừng .
Bàn nàng siết chặt, mũi kim đ.â.m ngón , m.á.u nhỏ lên chỉ .
Nhưng nàng không rút kim, không rên.
Chỉ thì thầm, như một vết thương bật m.á.u mười năm bị trói chặt:
– Không…
Kẻ … là Dạ Hân.
Nhưng người …
– Là tỷ muội song sinh nàng.
thời điểm ấy – trong giấc mơ Lạc Trầm.
Dạ Hân lại xuất hiện.
Nhưng lần này, nàng không nhìn .
Nàng đứng một hồ nước, nhìn bóng mình phản chiếu — nhưng bóng ấy không giống nàng. Tóc ngắn . Ánh mắt dữ dội . Vạt áo rách, không .
bước gần, định gọi:
– Dạ Hân.
Nàng quay lại. Đôi mắt sẫm màu, sâu thẳm — không chút buồn xưa.
– Ta không phải Dạ Hân.
Dạ Hân… đã c.h.ế.t rồi.
Ta là… người .