Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
thời khai quốc Chiêu, Đế hậu cùng trị vì, vị Hoàng hậu ấy vô cùng săn sóc nữ tử, ngay cả nữ quyến quan phạm tội, cần không liên can cần trong vòng bảy ngày có người chịu bỏ tiền chuộc là có thể chuộc làm lương dân.
Mọi hy vọng của ta và Nhị phu nhân đều đặt cả phụ thân nàng ta.
Nhưng đợi đến ngày, ngay cả mẹ đẻ lừng lẫy của phu nhân cũng không một ai đến.
phu nhân có chút suy sụp nhưng người thật sự tuyệt vọng lại là chúng ta.
Nữ nhân quá mươi tuổi sẽ không bị đưa Giáo phường ty, bị phạt làm khổ dịch. Ta và Nhị phu nhân thế nào cũng nhưng Hữu Tuệ và Hữu vẫn tuổi xuân sắc như hoa.
Chúng ta cố gắng đến ngày cuối cùng, nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, không mình khóc, nghĩ cách khuyên nhủ các nàng dù trong hoàn cảnh ấy cũng sống tiếp.
Nhưng trước khi kịp mở lời, một ngục tốt bước . Nhị phu nhân đầy hy vọng nhìn hắn ta nhưng hắn lại quay sang với ta: “ là Đông Tuyết? Có người đến chuộc hai mẫu tử các , theo ta ngoài đi!”
Tất cả mọi người trong phòng đều ngẩng nhìn ta. Miệng Nhị phu nhân mấp máy nhưng lại không một lời rồi cúi xuống.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Hữu đi trên con đường ngắn ngủi ấy mà cảm giác như đã đi cả một đời. Đến cửa, ánh nắng rọi chiếu, Thu Sương đang đứng đó.
Nàng ấy khoác chiếc áo đông ấm áp lên người ta, xoa ta mà : “Chuộc người cần hai trăm một người. Chúng ta đã bán hết gia tài, vội vàng đến đây tốn thêm mấy ngày, may mà vẫn kịp. Đi thôi, xe ngựa ngay ngoài kia, chúng ta .”
Hai trăm một người, đó hẳn là tất cả số tiền tích cóp của vợ chồng nàng.
Ta đẩy Hữu sang, quỳ xuống dập cái nàng: “Tiểu Sương, đa tạ , có đây ta yên tâm rồi. Hai đứa trẻ này, từ nay xin nhờ cậy .”
Nàng ấy trước tiên bàng hoàng nhìn ta rồi rất nhanh hiểu mà kéo ta lại: “Mỗi người tự lo của mình. Hai đứa trẻ nào chứ, ta đến chuộc kia mà.”
Nhưng ta nhanh nàng ấy, nhanh lui sau mà : “Nếu ta là kẻ có thể bỏ mặc tính cách của Hữu Tuệ tiểu thư ngay từ đã chẳng giúp . Phu nhân đối với ta có ân tình không hề thua kém tình nghĩa giữa chúng ta. Tiểu Sương, hãy thành toàn ta đi.”
Hữu không khóc, nàng ôm chặt lấy ta mà thề: “, người hãy đợi con, con định sẽ chuộc cả người và mẫu thân ngoài.”
19
Nơi làm khổ dịch không tính là xa, chừng nửa tháng đường.
Nhị phu nhân không lớn tiếng cảm tạ ta mà nàng ta lặng lẽ giành lấy mọi việc nặng từ ta. Nhưng trong lòng chúng ta đều có hy vọng nên không hề bị mệt mỏi quật ngã.
Chúng ta dần dần quen với việc hôm nay đào mương, ngày mai khai kênh, đến tháng thứ , chúng ta gặp lại một cố nhân.
Là Xuân Lộ tỷ. đó Đổng Lại Tử chết, Hầu phủ cũng không báo quan, nàng ấy trở thành người tự do, vậy mà lại phiêu bạt đến tận đây.
Trong bốn tỷ muội chúng ta, nàng ấy là người có nghề nấu nướng giỏi trong bếp. Giờ đây, nàng ấy tìm một công việc nấu ăn trong trại lưu đày, không có gì khác, là cứ hai ngày lại lén lút đặt một quả trứng đáy bát cơm của ta.
phu nhân lại bắt trở nên thần quỷ, ngay cả cơm nước hàng ngày, nàng ta cũng quyết đổi ta và Nhị phu nhân ăn. Nàng ta điên điên khùng khùng : “Ta không thể bị độc chết, ta đợi nhi tử của ta trở . Sung quân cũng có thể đeo tội lập công, Trình Viễn của ta lợi hại như vậy, nó định làm .”
phu nhân có lẽ không tốt trong những việc khác nhưng đối với đứa trẻ Trình Viễn thật sự rất tận tâm, một chút cũng không nó nhiễm thói xấu của gia. Trong phủ con cái đông đúc mà tước vị có một nên vì tương lai, có người học văn, có người học võ, riêng hắn lại là người văn võ song toàn.
Những lời ấy đã khơi dậy ý nghĩ trong lòng Nhị phu nhân. Nàng ấy tiết kiệm cơm nước ngày hôm đó cúng Nguyệt Lượng , cầu xin thần tiên trên trời bảo hộ Nhị gia và Trình Sơn thiếu gia cũng có thể đeo tội lập công.
Xuân Lộ biết khinh thường hừ một tiếng: “Bây giờ, nàng ta thành bộ dạng này, cả cái c.h.ế.t trừng phạt nàng ta rồi. Ta sẽ không làm thừa thãi đâu.”
20
Kiếm tiền không dễ dàng. Người đã nhập tội muốn chuộc thân tiền gấp đôi. Ta và phu nhân là tám trăm , Thu Sương lo nhi tử nàng ấy ăn học.
Ta vốn tưởng đời này khỏi đây là xa vời vô vọng rồi. Nhưng ngay tiên, Hữu Tuệ đã nhét tiền thăm chúng ta, rằng các nàng đã tích cóp một trăm .
Nàng sờ thô ráp của ta và mẫu thân nàng, trong mắt lộ vẻ kiên quyết : “ muội muội là một cô tài giỏi. Nàng mới mười tuổi đã biết nhìn sắc mặt mà làm ăn cả con. Sớm biết hai người khổ như vậy, con cần mặt mũi làm gì? Con làm tỷ tỷ mà không bằng nàng ấy hiểu . Di , các người hãy chờ, sang chúng con định sẽ chuộc một người trước.”
thứ hai, các nàng quả nhiên đã gom đủ bốn trăm nhưng ta và phu nhân không ai chịu đi trước. Cái nơi quỷ quái này, ai một mình chịu đựng chúng ta đều không yên lòng.
Hữu Tuệ trầm mặc trở . Vài ngày sau, Hữu lại gửi thư đến, nàng viết: [Mẫu thân, trên: Không thôi, hai nữ nhi của các người đều không loại hèn nhát. Ngay sau, định sẽ đón các người đoàn tụ.]