Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

Nàng ấy sống tốt nhưng người có thể trò chuyện lại ít thỉnh thoảng nàng ấy đến ta ngồi, mỗi đến đều mang theo đồ tốt, ta có từ chối thì nàng ấy cũng quyết để lại.

Chỉ là những lời nàng ấy nói ngày càng khiến người ta .

Nàng ấy hỏi ta: “Đông Tuyết, muội có hối hận khi đã chọn Nhị gia không? Chúng ta đều là như nhau, giờ đây cuộc sống của ta lại tốt hơn muội nhiều như vậy.”

Khi nói lời này, trên nàng ấy mang theo vẻ kiêu ngạo kín đáo, như thể mình vừa làm thành công chuyện gì đó phi thường.

Nhưng ta vẫn nhớ dáng vẻ thê thảm của Xuân Lộ bất an khuyên nàng ấy: “Hạ Hà tỷ, tỷ thu liễm một chút đi, Đại phu nhân dù sao vẫn là phu nhân.”

Nàng ấy xoa rồi hơi ngẩng lên: “Vậy thì sao? Trong ta nói không chừng chính là nhi tử của Đại gia, là trưởng tử thì sau này ai nói trước được.”

Thì ra nàng ấy đã mang thai, Đại phu nhân thật sự không thể sinh nữa thì đó quả thực là trời cho.

Nhưng cũng cần có mạng để hưởng.

Ta lại xen vào chuyện không phải của mình nữa, ta nói: “Hạ Hà tỷ, tỷ ta khuyên một lời! Chúng ta đã làm thiếp, con sinh ra cũng không mình định đoạt, đừng nảy sinh những ý nghĩ không có. Hãy nghĩ đến Xuân Lộ tỷ, ta không muốn mất thêm một người tỷ muội nữa.”

Khi ta nhắc đến Xuân Lộ tỷ, nàng ây run rẩy nhưng vẫn cứng rắn nói: “Dù sao nàng ấy cũng phải sau này hài tử sẽ hận mình, nàng ấy không dám đâu.”

Nhưng sau khi nàng ấy quay về, tin đồn đến tai ta lại là nàng ấy càng cung kính với Đại phu nhân hơn.

Đại phu nhân cũng cho nàng ấy đủ mũi, gặp ai cũng khen nàng ấy tốt, nói rằng chỉ cần nàng ấy sinh nhi tử thì sẽ trả lại khế ước bán thân cho nàng ấy rồi đến quan phủ nâng nàng ấy lên làm quý thiếp.

Quý thiếp với di nương được nâng lên, đó là đãi ngộ chỉ những tiểu thư nhà đàng hoàng mới có được, dù đã làm thiếp thì cũng được coi là nửa người, chủ mẫu cũng không thể bán đi.

Ta tính ngày mừng cho nàng ấy nhưng không ngờ đến lúc nàng ấy sinh nở, còn có chuyện vui hơn.

7

Đại phu nhân cho gọi ta đến, Xuân Lộ cũng quỳ ở trong đó, hiếm khi nàng ấy hòa nhã nói với chúng ta: “Thai này rất quan trọng với Đại gia, nói Xuân Lộ ở ngoài cũng học được một vài cách đỡ đẻ, ngươi là tỷ muội tốt của Hạ Hà, vậy thì để ngươi ở cùng nàng trong phòng sinh nở đi.”

Ta cúi đáp vâng, đợi đến không người, ta kinh ngạc đánh giá Xuân Lộ tỷ. Ta lục khắp người mình, ta hận bản thân chỉ mang theo đôi bông tai bạc là thứ đáng giá, vội vàng tháo ra nhét cho nàng ấy.

Nàng ấy lại không nhận nói: “Muội cũng Đại phu nhân nói rồi, ta làm bà đỡ, cuộc sống không phải . Lại Tử đối với ta không tệ, giờ đây ta đã an phận theo hắn ta sống cho tốt. Muội xem, ngay cả phủ cũng chịu mời ta, muội đừng bận tâm nữa.”

Ta chìm đắm trong tình cảm tỷ muội đoàn tụ, không hề nhìn thấy sự hoảng hốt của Hạ Hà khi thấy Xuân Lộ tỷ, cũng không nhận ra sự oán hận thoáng qua trong mắt Xuân Lộ.

Đợi đến khi bát thuốc bổ sau sinh được đổ vào miệng Hạ Hà, đợi đến khi nàng ấy thổ huyết, không ngừng lại được, ta mới biết đã xảy ra chuyện hoang đường đến nhường .

Xuân Lộ chỉ vào Hạ Hà rồi điên cuồng mắng: “Đồ đĩ thõa! Ai bảo ngươi giành Đại gia với ta, ai bảo ngươi ăn trộm yếm của ta đưa cho Đại phu nhân vu oan ta! Đáng lẽ hôm nay người sinh con phải là ta, ngươi mới đáng phải sống với Lại Tử!”

Nàng ấy xắn tay áo lên, cả cánh tay đầy những vết sẹo, vừa khóc vừa cười: “Ta cũng đã hạ thuốc vào rượu của hắn ta, hai người cứ xuống địa phủ làm một cặp phu thê quỷ đi! Mới xứng đáng với việc ngươi cùng nhau mưu tính hại ta.”

Trong những lời nói điên dại đó, ta lắp ghép từng chút một mới biết ngày Lại Tử cũng đánh đập nàng ấy, nàng ấy vốn đã cam chịu số phận nhưng một ngày nọ tên khốn đó say rượu nói bậy, nàng ấy mới biết những chiếc yếm đó là Hạ Hà, người tỷ muội nàng ấy tin tưởng , đã ăn trộm ra ngoài.

Hạ Hà nôn hộc máu, cũng khóc, ta lập tức biết tất cả đều là thật.

8

Ta cũng hận như Xuân Lộ tỷ nhưng ta vẫn không nỡ để nàng ấy chết, ta liều mạng gọi, tìm người khắp nơi nhưng những người đó lại như ôm theo conrồi biến mất.

Người đã thoi thóp gọi ta lại, lời nói cũng đứt quãng: “Đừng… Đừng tìm nữa, muội còn không hiểu sao? Là phu nhân… Phu nhân muốn ta chết, nàng ta sợ con sau này hận nàng ta, nàng ta phải tìm người thế nàng ta gánh tội này.”

Nàng ấy phức tạp nhìn Xuân Lộ tỷ, vừa như biện giải vừa như hối hận: “Người không vì mình trời tru đất diệt, đã vậy… Đã vậy làm thiếp, tất nhiên phải cầu nơi tốt , phu nhân đến tìm ta, nói nàng ta tuyệt đối sẽ không để Xuân Lộ tỷ vào viện, ta không làm thì nàng ta sẽ tìm người làm.”

“Đại gia không có nhi tử. ta sinh, sau này nó có thể sẽ là người đứng cả Hầu phủ, ta động chứ, sao ta có thể không động ?”

“Nhưng phu nhân rõ ràng đã hứa với ta rằng nàng ta sẽ tìm cho Xuân Lộ tỷ một quản sự tốt, từ khi Lại Tử xuất hiện, ta đã biết ta sẽ gặp báo ứng! Đông Tuyết tốt , tỷ cầu xin muội , ta sống không nổi nữa rồi, muội hãy đưa Xuân Lộ ra ngoài đi! Muộn hơn nữa, nàng… Nàng cũng không sống nổi đâu.”

Trời tháng bảy tháng tám ấm áp, toàn thân ta lạnh lẽo kéo Xuân Lộ đi ra ngoài. Ta biết, người tỷ tỷ ta đã gọi mười năm, đang chờ trút hơi thở cùng trong căn phòng phía sau ta nhưng ta không có cách cả.

Ta vừa bước qua ngưỡng cửa, tiếng cùng của nàng ấy vọng lại, nàng ấy đang : “Xuân Lộ ta đã trả hết rồi. Nhi tử của mẹ, mẹ không thấy con lớn lên được rồi, con phải sống thật tốt, thật tốt nhé!”

Người điên điên khùng khùng bên cạnh ta sững sờ, nắm tay ta thật chặt đến đau nhưng ta chỉ có thể đẩy nàng ấy đi ra ngoài, đi về phía con đường sống.

Không ai hiểu rõ những con đường nhỏ trong phủ hơn những như chúng ta.

Nàng ấy sống tốt nhưng người có thể trò chuyện lại ít thỉnh thoảng nàng ấy đến ta ngồi, mỗi đến đều mang theo đồ tốt, ta có từ chối thì nàng ấy cũng quyết để lại.

Chỉ là những lời nàng ấy nói ngày càng khiến người ta .

Nàng ấy hỏi ta: “Đông Tuyết, muội có hối hận khi đã chọn Nhị gia không? Chúng ta đều là như nhau, giờ đây cuộc sống của ta lại tốt hơn muội nhiều như vậy.”

Khi nói lời này, trên nàng ấy mang theo vẻ kiêu ngạo kín đáo, như thể mình vừa làm thành công chuyện gì đó phi thường.

Nhưng ta vẫn nhớ dáng vẻ thê thảm của Xuân Lộ bất an khuyên nàng ấy: “Hạ Hà tỷ, tỷ thu liễm một chút đi, Đại phu nhân dù sao vẫn là phu nhân.”

Nàng ấy xoa rồi hơi ngẩng lên: “Vậy thì sao? Trong ta nói không chừng chính là nhi tử của Đại gia, là trưởng tử thì sau này ai nói trước được.”

Thì ra nàng ấy đã mang thai, Đại phu nhân thật sự không thể sinh nữa thì đó quả thực là trời cho.

Nhưng cũng cần có mạng để hưởng.

Ta lại xen vào chuyện không phải của mình nữa, ta nói: “Hạ Hà tỷ, tỷ ta khuyên một lời! Chúng ta đã làm thiếp, con sinh ra cũng không mình định đoạt, đừng nảy sinh những ý nghĩ không có. Hãy nghĩ đến Xuân Lộ tỷ, ta không muốn mất thêm một người tỷ muội nữa.”

Khi ta nhắc đến Xuân Lộ tỷ, nàng ây run rẩy nhưng vẫn cứng rắn nói: “Dù sao nàng ấy cũng phải sau này hài tử sẽ hận mình, nàng ấy không dám đâu.”

Nhưng sau khi nàng ấy quay về, tin đồn đến tai ta lại là nàng ấy càng cung kính với Đại phu nhân hơn.

Đại phu nhân cũng cho nàng ấy đủ mũi, gặp ai cũng khen nàng ấy tốt, nói rằng chỉ cần nàng ấy sinh nhi tử thì sẽ trả lại khế ước bán thân cho nàng ấy rồi đến quan phủ nâng nàng ấy lên làm quý thiếp.

Quý thiếp với di nương được nâng lên, đó là đãi ngộ chỉ những tiểu thư nhà đàng hoàng mới có được, dù đã làm thiếp thì cũng được coi là nửa người, chủ mẫu cũng không thể bán đi.

Ta tính ngày mừng cho nàng ấy nhưng không ngờ đến lúc nàng ấy sinh nở, còn có chuyện vui hơn.

7

Đại phu nhân cho gọi ta đến, Xuân Lộ cũng quỳ ở trong đó, hiếm khi nàng ấy hòa nhã nói với chúng ta: “Thai này rất quan trọng với Đại gia, nói Xuân Lộ ở ngoài cũng học được một vài cách đỡ đẻ, ngươi là tỷ muội tốt của Hạ Hà, vậy thì để ngươi ở cùng nàng trong phòng sinh nở đi.”

Ta cúi đáp vâng, đợi đến không người, ta kinh ngạc đánh giá Xuân Lộ tỷ. Ta lục khắp người mình, ta hận bản thân chỉ mang theo đôi bông tai bạc là thứ đáng giá, vội vàng tháo ra nhét cho nàng ấy.

Nàng ấy lại không nhận nói: “Muội cũng Đại phu nhân nói rồi, ta làm bà đỡ, cuộc sống không phải . Lại Tử đối với ta không tệ, giờ đây ta đã an phận theo hắn ta sống cho tốt. Muội xem, ngay cả phủ cũng chịu mời ta, muội đừng bận tâm nữa.”

Ta chìm đắm trong tình cảm tỷ muội đoàn tụ, không hề nhìn thấy sự hoảng hốt của Hạ Hà khi thấy Xuân Lộ tỷ, cũng không nhận ra sự oán hận thoáng qua trong mắt Xuân Lộ.

Đợi đến khi bát thuốc bổ sau sinh được đổ vào miệng Hạ Hà, đợi đến khi nàng ấy thổ huyết, không ngừng lại được, ta mới biết đã xảy ra chuyện hoang đường đến nhường .

Xuân Lộ chỉ vào Hạ Hà rồi điên cuồng mắng: “Đồ đĩ thõa! Ai bảo ngươi giành Đại gia với ta, ai bảo ngươi ăn trộm yếm của ta đưa cho Đại phu nhân vu oan ta! Đáng lẽ hôm nay người sinh con phải là ta, ngươi mới đáng phải sống với Lại Tử!”

Nàng ấy xắn tay áo lên, cả cánh tay đầy những vết sẹo, vừa khóc vừa cười: “Ta cũng đã hạ thuốc vào rượu của hắn ta, hai người cứ xuống địa phủ làm một cặp phu thê quỷ đi! Mới xứng đáng với việc ngươi cùng nhau mưu tính hại ta.”

Trong những lời nói điên dại đó, ta lắp ghép từng chút một mới biết ngày Lại Tử cũng đánh đập nàng ấy, nàng ấy vốn đã cam chịu số phận nhưng một ngày nọ tên khốn đó say rượu nói bậy, nàng ấy mới biết những chiếc yếm đó là Hạ Hà, người tỷ muội nàng ấy tin tưởng , đã ăn trộm ra ngoài.

Hạ Hà nôn hộc máu, cũng khóc, ta lập tức biết tất cả đều là thật.

8

Ta cũng hận như Xuân Lộ tỷ nhưng ta vẫn không nỡ để nàng ấy chết, ta liều mạng gọi, tìm người khắp nơi nhưng những người đó lại như ôm theo conrồi biến mất.

Người đã thoi thóp gọi ta lại, lời nói cũng đứt quãng: “Đừng… Đừng tìm nữa, muội còn không hiểu sao? Là phu nhân… Phu nhân muốn ta chết, nàng ta sợ con sau này hận nàng ta, nàng ta phải tìm người thế nàng ta gánh tội này.”

Nàng ấy phức tạp nhìn Xuân Lộ tỷ, vừa như biện giải vừa như hối hận: “Người không vì mình trời tru đất diệt, đã vậy… Đã vậy làm thiếp, tất nhiên phải cầu nơi tốt , phu nhân đến tìm ta, nói nàng ta tuyệt đối sẽ không để Xuân Lộ tỷ vào viện, ta không làm thì nàng ta sẽ tìm người làm.”

“Đại gia không có nhi tử. ta sinh, sau này nó có thể sẽ là người đứng cả Hầu phủ, ta động chứ, sao ta có thể không động ?”

“Nhưng phu nhân rõ ràng đã hứa với ta rằng nàng ta sẽ tìm cho Xuân Lộ tỷ một quản sự tốt, từ khi Lại Tử xuất hiện, ta đã biết ta sẽ gặp báo ứng! Đông Tuyết tốt , tỷ cầu xin muội , ta sống không nổi nữa rồi, muội hãy đưa Xuân Lộ ra ngoài đi! Muộn hơn nữa, nàng… Nàng cũng không sống nổi đâu.”

Trời tháng bảy tháng tám ấm áp, toàn thân ta lạnh lẽo kéo Xuân Lộ đi ra ngoài. Ta biết, người tỷ tỷ ta đã gọi mười năm, đang chờ trút hơi thở cùng trong căn phòng phía sau ta nhưng ta không có cách cả.

Ta vừa bước qua ngưỡng cửa, tiếng cùng của nàng ấy vọng lại, nàng ấy đang : “Xuân Lộ ta đã trả hết rồi. Nhi tử của mẹ, mẹ không thấy con lớn lên được rồi, con phải sống thật tốt, thật tốt nhé!”

Người điên điên khùng khùng bên cạnh ta sững sờ, nắm tay ta thật chặt đến đau nhưng ta chỉ có thể đẩy nàng ấy đi ra ngoài, đi về phía con đường sống.

Không ai hiểu rõ những con đường nhỏ trong phủ hơn những như chúng ta.

Tùy chỉnh
Danh sách chương