Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

1

Ngày định nửa đời sau là một ngày nắng chói chang, mặt trời treo cao, chiếu rọi khiến người ta hoa .

Đào ma ma hòa nhã nói với chúng ta: “Đây là việc lớn cả đời, lão phu nhân nhân hậu để các ngươi tự mình định, tối nay hãy suy nghĩ kỹ càng, ngày mai đến nói cho ta kết quả.”

vẫn là cô nương, bốn người chúng ta đều đỏ bừng mặt.

Xuân Lộ là đại tỷ, đợi Đào ma ma rời đi mới mở lời: “Giờ không phải lúc câu nệ, bốn tỷ muội chúng ta cùng nhau lớn lên, tình nghĩa còn hơn cả tỷ muội ruột thịt trao đổi với nhau đi! Tránh sau này không cẩn thận lại thành kẻ thù.”

nàng ấy sáng quắc chằm chằm từng người một, chỉ vì nàng ấy đã sớm có nơi chốn của mình.

Bốn người chúng ta đều là đại nha hoàn cùng lứa trong viện lão phu nhân, lão phu nhân là bối lớn Lâm , nơi đi chốn đến của chúng ta tất sẽ không tệ. Theo lệ của mấy tỷ muội trước đây, đáng lẽ phải được cho quản sự tiền viện rồi quay về hậu viện làm quản sự ma ma.

Nhưng đó là sau tuổi hai mươi.

Cũng là chúng ta gặp đúng dịp. Lão phu nhân có ba nhi tử, hai người ruột, một người thứ tử, sản nghiệp gia đình nhà ai cũng tử gánh vác, lão hầu gia đóng quân ở biên cương, Đại gia là Thế tử, là trụ cột chính của .

Đại gia đã hai mươi bảy tuổi rồi nhưng vẫn chưa có nhi tử.

Đại phu nhân là người hay ghen, gia thế lại tốt, trước đó đã sinh một nữ nhi. Lão phu nhân vẫn luôn nhịn nhưng nhịn sáu năm rồi mà Đại phu nhân không mang thai nữa, cuối cùng người làm mẹ không thể ngồi , muốn đưa người vào phòng Đại gia.

Nhưng nếu chỉ đưa cho Đại gia, là đang tát vào mặt Đại phu nhân, ngang với việc chỉ thẳng vào bà mà mắng bà không thể sinh, thế Lão phu nhân định mỗi phòng sẽ chỉ định một người, đầu tiên nghĩ đến chính là bốn người chúng ta.

Bà ấy là một lão nhân dễ mềm lòng, hai lựa chọn làm thiếp và cho quản sự đều để chúng ta chọn, dù trong viện cũng có nhiều nha hoàn, nếu chúng ta không muốn thì vẫn có thể gom đủ ba người nguyện ý làm di nương.

Mà Xuân Lộ chính là người đã sớm được Đại gia để tới, nàng ấy sợ có thêm một người đến giành giật với mình.

Hạ Hà là người đầu tiên mỉm cười nói: “Ta Tam gia tốt. Lão phu nhân thương nhi tử, ta cũng có thể được lợi.”

Thu Sương bĩu môi: “Ta không muốn làm thiếp, sinh cũng không thể gọi ta là nương, vô vị lắm, ta muốn chọn một quản sự.”

Còn ta thì ngập ngừng nói: “Ta phu nhân hòa nhã, ta muốn vào viện gia.”

gia là thứ tử duy trong , Xuân Lộ không tâm mà xác nhận: “Đông Tuyết, muội nói ư?”

Ta gật đầu, đương , mẹ ta sớm đã dạy ta, người làm di nương.

Phu nhân thế nào, quan hơn phu quân thế nào.

2

Nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn xảy ra sai sót.

Khi Xuân Lộ đang vui vẻ thêu tấm chăn uyên ương của mình, có người xông vào bịt nàng, trói nàng kéo ra ngoài.

Trong chính sảnh rộng lớn, nàng ấy tái mét mặt quỳ ở đó, Đại phu nhân quăng mấy chiếc yếm ra rồi nói với lão phu nhân: “Xin mẫu thân hãy làm chủ, tuy nha đầu này là người trong viện của người nhưng lại là đồ hôi thối. Nàng ta tư thông với Đổng Lại Tử ở chuồng ngựa, chiếc yếm này chính là bằng chứng, tuyệt đối không thể cho Đại gia.”

Sắc mặt lão phu nhân chìm xuống, vãn bối mà mắng nha hoàn của bối như vậy, đây là đang khiêu khích lão phu nhân, khiêu khích rằng nàng ấy không hài lòng với việc lão phu nhân sắp xếp thiếp cho Đại gia.

Nhưng không đợi lão phu nhân mở , nàng ta lại cười tủm tỉm nói: “Nhưng người trong viện của người, trừ nàng ta ra thì đều tốt cả. Tức phụ Hạ Hà tốt, không bằng mẫu thân đổi người, chỉ định Hạ Hà cho Đại gia, cũng để Đại gia sớm ngày khai chi tán diệp.”

Thì ra không phải không cho Đại gia thiếp mà chỉ không cho người hợp ý.

Việc mà một nha hoàn như ta có thể hiểu được, lão phu nhân đương càng hiểu rõ hơn, lão phu nhân Xuân Lộ với vẻ đau xót nhưng chỉ một thoáng đã thu lại: “Dù chuyện phòng Đại gia cũng làm chủ. Đã vậy thì đổi thành Hạ Hà đi! Người đâu! Kéo nha đầu này ra rồi cùng với tên ở chuồng ngựa kia, đuổi ra khỏi !”

Từ đầu đến cuối, miếng vải trong Xuân Lộ không hề được ra, nàng ấy hoảng loạn bước vào rồi tuyệt vọng bước ra, các chủ nhân thậm chí không cho nàng ấy một cơ hội biện giải.

Bởi vì trong lòng lão phu nhân, nàng ấy có oan hay không không quan , sự ổn trong phòng nhi tử mới quan hơn.

Trong tai họa của người khác này, người toát mồ hôi lạnh lại là ta, kẻ bàng quan. Ta nắm chặt khăn rồi thề trong lòng rằng ta sẽ không bao giờ sinh ra một nha hoàn giống như chúng ta nữa.

3

Hạ Hà khóc ròng rã cả một đêm, nàng ấy và Xuân Lộ ở cùng một phòng, tình cảm thân thiết .

Nàng ấy ra nửa phần vàng bạc nhét vào hành lý của Xuân Lộ rồi khàn giọng nói với ta: “Ta thay thế vị trí của nàng, nàng chắc chắn không muốn gặp ta. Đông Tuyết, em đưa gói đồ này cho nàng đi! Nói với nàng ra ngoài rồi cũng phải sống cho tốt.”

Nhưng vào buổi tối gió lạnh như d.a.o cắt, ma ma của Đại phu nhân cứ đứng canh đó, lục soát sạch sẽ số tiền mà chúng ta đã nhét vào gói đồ.

Ta chỉ có thể nắm c.h.ặ.t t.a.y Xuân Lộ, dùng áo che giấu đưa qua một góc bạc vụn, cuối cùng nói một câu: “Xuân Lộ tỷ, bảo .”

Nàng ấy liều mạng gạt bỏ người kia mà ôm ta, khẽ khàng nói bên tai ta: “Cứu ta, giúp ta đi tìm Đại gia, bảo chàng đến cứu ta.”

Khi nàng ấy nói, Đổng Lại Tử đang đứng bên cạnh, nhe hàm răng vàng khè, tham lam nàng ấy. Đại phu nhân đã đưa khế ước bán thân của Xuân Lộ cho ta, từ nay về sau ta chính là nam nhân của Xuân Lộ.

1

Ngày định nửa đời sau là một ngày nắng chói chang, mặt trời treo cao, chiếu rọi khiến người ta hoa .

Đào ma ma hòa nhã nói với chúng ta: “Đây là việc lớn cả đời, lão phu nhân nhân hậu để các ngươi tự mình định, tối nay hãy suy nghĩ kỹ càng, ngày mai đến nói cho ta kết quả.”

vẫn là cô nương, bốn người chúng ta đều đỏ bừng mặt.

Xuân Lộ là đại tỷ, đợi Đào ma ma rời đi mới mở lời: “Giờ không phải lúc câu nệ, bốn tỷ muội chúng ta cùng nhau lớn lên, tình nghĩa còn hơn cả tỷ muội ruột thịt trao đổi với nhau đi! Tránh sau này không cẩn thận lại thành kẻ thù.”

nàng ấy sáng quắc chằm chằm từng người một, chỉ vì nàng ấy đã sớm có nơi chốn của mình.

Bốn người chúng ta đều là đại nha hoàn cùng lứa trong viện lão phu nhân, lão phu nhân là bối lớn Lâm , nơi đi chốn đến của chúng ta tất sẽ không tệ. Theo lệ của mấy tỷ muội trước đây, đáng lẽ phải được cho quản sự tiền viện rồi quay về hậu viện làm quản sự ma ma.

Nhưng đó là sau tuổi hai mươi.

Cũng là chúng ta gặp đúng dịp. Lão phu nhân có ba nhi tử, hai người ruột, một người thứ tử, sản nghiệp gia đình nhà ai cũng tử gánh vác, lão hầu gia đóng quân ở biên cương, Đại gia là Thế tử, là trụ cột chính của .

Đại gia đã hai mươi bảy tuổi rồi nhưng vẫn chưa có nhi tử.

Đại phu nhân là người hay ghen, gia thế lại tốt, trước đó đã sinh một nữ nhi. Lão phu nhân vẫn luôn nhịn nhưng nhịn sáu năm rồi mà Đại phu nhân không mang thai nữa, cuối cùng người làm mẹ không thể ngồi , muốn đưa người vào phòng Đại gia.

Nhưng nếu chỉ đưa cho Đại gia, là đang tát vào mặt Đại phu nhân, ngang với việc chỉ thẳng vào bà mà mắng bà không thể sinh, thế Lão phu nhân định mỗi phòng sẽ chỉ định một người, đầu tiên nghĩ đến chính là bốn người chúng ta.

Bà ấy là một lão nhân dễ mềm lòng, hai lựa chọn làm thiếp và cho quản sự đều để chúng ta chọn, dù trong viện cũng có nhiều nha hoàn, nếu chúng ta không muốn thì vẫn có thể gom đủ ba người nguyện ý làm di nương.

Mà Xuân Lộ chính là người đã sớm được Đại gia để tới, nàng ấy sợ có thêm một người đến giành giật với mình.

Hạ Hà là người đầu tiên mỉm cười nói: “Ta Tam gia tốt. Lão phu nhân thương nhi tử, ta cũng có thể được lợi.”

Thu Sương bĩu môi: “Ta không muốn làm thiếp, sinh cũng không thể gọi ta là nương, vô vị lắm, ta muốn chọn một quản sự.”

Còn ta thì ngập ngừng nói: “Ta phu nhân hòa nhã, ta muốn vào viện gia.”

gia là thứ tử duy trong , Xuân Lộ không tâm mà xác nhận: “Đông Tuyết, muội nói ư?”

Ta gật đầu, đương , mẹ ta sớm đã dạy ta, người làm di nương.

Phu nhân thế nào, quan hơn phu quân thế nào.

2

Nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn xảy ra sai sót.

Khi Xuân Lộ đang vui vẻ thêu tấm chăn uyên ương của mình, có người xông vào bịt nàng, trói nàng kéo ra ngoài.

Trong chính sảnh rộng lớn, nàng ấy tái mét mặt quỳ ở đó, Đại phu nhân quăng mấy chiếc yếm ra rồi nói với lão phu nhân: “Xin mẫu thân hãy làm chủ, tuy nha đầu này là người trong viện của người nhưng lại là đồ hôi thối. Nàng ta tư thông với Đổng Lại Tử ở chuồng ngựa, chiếc yếm này chính là bằng chứng, tuyệt đối không thể cho Đại gia.”

Sắc mặt lão phu nhân chìm xuống, vãn bối mà mắng nha hoàn của bối như vậy, đây là đang khiêu khích lão phu nhân, khiêu khích rằng nàng ấy không hài lòng với việc lão phu nhân sắp xếp thiếp cho Đại gia.

Nhưng không đợi lão phu nhân mở , nàng ta lại cười tủm tỉm nói: “Nhưng người trong viện của người, trừ nàng ta ra thì đều tốt cả. Tức phụ Hạ Hà tốt, không bằng mẫu thân đổi người, chỉ định Hạ Hà cho Đại gia, cũng để Đại gia sớm ngày khai chi tán diệp.”

Thì ra không phải không cho Đại gia thiếp mà chỉ không cho người hợp ý.

Việc mà một nha hoàn như ta có thể hiểu được, lão phu nhân đương càng hiểu rõ hơn, lão phu nhân Xuân Lộ với vẻ đau xót nhưng chỉ một thoáng đã thu lại: “Dù chuyện phòng Đại gia cũng làm chủ. Đã vậy thì đổi thành Hạ Hà đi! Người đâu! Kéo nha đầu này ra rồi cùng với tên ở chuồng ngựa kia, đuổi ra khỏi !”

Từ đầu đến cuối, miếng vải trong Xuân Lộ không hề được ra, nàng ấy hoảng loạn bước vào rồi tuyệt vọng bước ra, các chủ nhân thậm chí không cho nàng ấy một cơ hội biện giải.

Bởi vì trong lòng lão phu nhân, nàng ấy có oan hay không không quan , sự ổn trong phòng nhi tử mới quan hơn.

Trong tai họa của người khác này, người toát mồ hôi lạnh lại là ta, kẻ bàng quan. Ta nắm chặt khăn rồi thề trong lòng rằng ta sẽ không bao giờ sinh ra một nha hoàn giống như chúng ta nữa.

3

Hạ Hà khóc ròng rã cả một đêm, nàng ấy và Xuân Lộ ở cùng một phòng, tình cảm thân thiết .

Nàng ấy ra nửa phần vàng bạc nhét vào hành lý của Xuân Lộ rồi khàn giọng nói với ta: “Ta thay thế vị trí của nàng, nàng chắc chắn không muốn gặp ta. Đông Tuyết, em đưa gói đồ này cho nàng đi! Nói với nàng ra ngoài rồi cũng phải sống cho tốt.”

Nhưng vào buổi tối gió lạnh như d.a.o cắt, ma ma của Đại phu nhân cứ đứng canh đó, lục soát sạch sẽ số tiền mà chúng ta đã nhét vào gói đồ.

Ta chỉ có thể nắm c.h.ặ.t t.a.y Xuân Lộ, dùng áo che giấu đưa qua một góc bạc vụn, cuối cùng nói một câu: “Xuân Lộ tỷ, bảo .”

Nàng ấy liều mạng gạt bỏ người kia mà ôm ta, khẽ khàng nói bên tai ta: “Cứu ta, giúp ta đi tìm Đại gia, bảo chàng đến cứu ta.”

Khi nàng ấy nói, Đổng Lại Tử đang đứng bên cạnh, nhe hàm răng vàng khè, tham lam nàng ấy. Đại phu nhân đã đưa khế ước bán thân của Xuân Lộ cho ta, từ nay về sau ta chính là nam nhân của Xuân Lộ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương