Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/70BDvXIdgQ

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Ta biết ta không quản. Nhưng chúng ta bảy tuổi đã vào viện, cùng nhau trải mười năm tháng, những ký ức tương trợ lẫn nhau đã làm tan biến trí của ta. Ta canh ba ngày, cuối cùng cũng canh được Đại gia.

Ngay bên ngoài viện của chúng ta, ngay dưới cây cầu hành lang nơi hắn từng thì thầm với Xuân Lộ, hắn chặn Hạ Hà lại, bóp nhẹ nàng ấy rồi cười nói: “Nha đầu tốt, đôi hoa tai này tặng ngươi, đợi khi vào viện, gia sẽ yêu thương ngươi thật tốt.”

Ta không nói một mà quay người bỏ đi.

Là ta si mê rồi, chỉ là một món đồ , ai sẽ quan tâm nó tên là Xuân Lộ hay Hạ Hà chứ.

4

Thu Sương là người đi sớm nhất, nàng ấy được chỉ định gả cho Liễu quản .

Ta và Hạ Hà đều được nâng làm di nương chỉ có thể mặc y màu hồng để bày tiệc rượu. Các nam nhân khác không thể nào xuất hiện nhưng nàng ấy lại có một hôn lễ chỉnh.

Ba đời, Liễu quản sử đều sống ở Hầu . Cha hắn ta cũng là quản được trọng dụng, sớm đã mua bên ngoài, ta và Hạ Hà dốc hết tâm sức, thêu cho nàng ấy một bộ hỉ long phượng trình tường, trong tiếng kèn thổi xập xình, nàng ấy bước vào cỗ kiệu hoa mà ta định trước sẽ không bao giờ được ngồi.

Khoảnh khắc cuối cùng, nàng ấy kéo ta rồi vừa khóc vừa nói: “Từ khi muội nói muốn làm di nương, ta vốn định đời này sẽ không bao giờ giao tâm với muội nhưng không hỏi câu này thì ta lại không cam lòng. Rõ ràng trước đây muội cũng như ta, không thèm tranh giành, sao đến lúc lại hồ đồ, làm thiếp thì có được gì tốt đẹp? Muội nhìn Xuân Lộ xem.”

Ta lau khô nước cho nàng ấy rồi cười khẽ: “Ngoan, tân nương tử phải thật vui vẻ, sau này ta sẽ kể cho tỷ nghe.”

Nhưng ta biết cả đời này ta sẽ không nói với nàng ấy rằng là vì hài tử, đó là đang ghim đinh vào lòng nàng ấy.

Nàng ấy vốn kiêu ngạo, viện lão phu nhân cũng yên bình, chuyện của Xuân Lộ là thảm khốc nhất rồi nhưng bảy tuổi ta đã từng thấy.

Năm đó Lão phu nhân cần người, người đáng lẽ vào viện của lão phu nhân không phải là ta mà là tiểu của nha hồi môn của lão phu nhân nhưng Đại gia lại để đến tỷ tỷ của cô nương đó để làm thông phòng, tỷ tỷ nàng sợ cái danh tiếng của Đại phu nhân tương lai mà không chịu, thế là cả bị xử rồi bán đi.

Nha đã lớn cùng lão phu nhân từ , quỳ xuống cầu xin mãi, cũng không bằng Đại gia giả bệnh một trận.

Đó là những chuyện vốn không để trẻ con biết, ta lại ôm ta vào lòng mà tỉ mỉ kể cho ta nghe rồi nói: “Tiểu Tuyết à! Dù bây giờ con không hiểu, cũng phải ghi nhớ tình nghĩa của các chủ tử chỉ có bấy nhiêu thôi, con phải cúi đầu làm việc, đừng bao giờ để lọt vào họ, nếu không thì việc xử chúng ta, chỉ là một nói mà thôi.”

Sau này tuy đời nhưng ta vẫn ghi nhớ đạo lí ấy thật kỹ, ta không tranh giành, không đoạt , hận không thể khiến người khác không nhìn thấy ta.

Nhưng ta không muốn thêm một tiểu tài run rẩy sợ sệt như ta .

5

Ngày ta hầu hạ gia, là phu nhân gặp ta trước.

Nàng ta có khuôn bầu bĩnh, hòa nhã nói với ta: “Viện của chúng ta , khó cho ngươi là người từ viện lão phu nhân mà vẫn nguyện ý đến đây, cứ yên tâm, sau này chúng ta là người một .”

Lòng ta kích động muốn nhảy ngoài, không kìm được ngẩng đầu nhìn nàng ta.

Ngươi xem, nàng ta cũng là thứ do di nương nhưng giờ đây nàng ta là chính thất của gia đình quan lại, đợi sau này phân gia, nàng ta còn sẽ trở thành lão thái như lão phu nhân.

Nàng ta làm được, của ta cũng sẽ làm được.

Ta cung kính trên đất dập đầu: “Tạ ơn phu nhân, sau này tỳ nhất định sẽ nghe người.”

Nàng ta đỡ ta dậy: “Đều là người một , đừng tự xưng tỳ , sau này ta sẽ gọi ngươi là tiểu Tuyết.”

Giống như ta gọi ta vậy, ta đột nhiên cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.

Sau khi gặp xong phu nhân, là một chuỗi ngày dài chờ đợi.

Mãi đến khi trời tối hẳn, gia mới vào phòng ta, gương chất phác vẫn chất phác nhưng lại một cây trâm từ trong túi áo rồi nói: “Phu nhân ta nói nàng không thể kiệu hoa là một nỗi oan ức cả đời, bảo ta đưa một món đồ để dỗ dành nàng, ta cũng không hiểu mấy thứ này, nàng xem có thích không?”

Ta đón cây trâm rồi thành tâm thành ý vui vẻ nói: “Tạ ơn gia, thiếp thích lắm, rất thích.”

Làm sao có thể không thích chứ?

Chủ mẫu mà lại bảo chủ tặng đồ cho thiếp, chủ lại kính trọng chủ mẫu đến thế, người mà ta đã tốn công sức lựa chọn, thật không chọn sai.

6

Những ngày làm thiếp, mỗi người mỗi khác.

Ta vẫn lặng lẽ sống trong viện gia, mỗi tháng hắn đến hai , mỗi đều vô cùng dịu dàng nhưng cũng chỉ đến hai .

Ban ngày, ngoài việc thỉnh an phu nhân, ta đều an tĩnh thêu hoa trong phòng, thỉnh thoảng cũng giả vờ đi ngang vườn hoa, nhìn Hữu Tuệ tiểu thư cười khúc khích vui đùa.

Phu nhân được một trai một gái, Hữu Tuệ tiểu thư mới hơn hai tuổi, đang ở cái tuổi đáng yêu nhất.

Nhưng Hạ Hà làm thiếp lại rất phô trương.

Đại phu nhân dường như muốn tát vào những kẻ nói nàng ta ghen tuông, vàng bạc châu báu, các loại bổ phẩm, cứ như không tốn tiền mà gửi vào phòng Hạ Hà.

Đại gia nhìn thấy vẻ hiền lương của nàng ta, cũng thả lỏng chân mà bày vẽ, một tháng có một nửa số ngày hắn ta ngủ lại phòng Hạ Hà, cảnh tượng này khác hẳn trước kia, náo nhiệt đến nỗi người trong ai cũng đồn thổi.

Ta biết ta không quản. Nhưng chúng ta bảy tuổi đã vào viện, cùng nhau trải mười năm tháng, những ký ức tương trợ lẫn nhau đã làm tan biến trí của ta. Ta canh ba ngày, cuối cùng cũng canh được Đại gia.

Ngay bên ngoài viện của chúng ta, ngay dưới cây cầu hành lang nơi hắn từng thì thầm với Xuân Lộ, hắn chặn Hạ Hà lại, bóp nhẹ nàng ấy rồi cười nói: “Nha đầu tốt, đôi hoa tai này tặng ngươi, đợi khi vào viện, gia sẽ yêu thương ngươi thật tốt.”

Ta không nói một mà quay người bỏ đi.

Là ta si mê rồi, chỉ là một món đồ , ai sẽ quan tâm nó tên là Xuân Lộ hay Hạ Hà chứ.

4

Thu Sương là người đi sớm nhất, nàng ấy được chỉ định gả cho Liễu quản .

Ta và Hạ Hà đều được nâng làm di nương chỉ có thể mặc y màu hồng để bày tiệc rượu. Các nam nhân khác không thể nào xuất hiện nhưng nàng ấy lại có một hôn lễ chỉnh.

Ba đời, Liễu quản sử đều sống ở Hầu . Cha hắn ta cũng là quản được trọng dụng, sớm đã mua bên ngoài, ta và Hạ Hà dốc hết tâm sức, thêu cho nàng ấy một bộ hỉ long phượng trình tường, trong tiếng kèn thổi xập xình, nàng ấy bước vào cỗ kiệu hoa mà ta định trước sẽ không bao giờ được ngồi.

Khoảnh khắc cuối cùng, nàng ấy kéo ta rồi vừa khóc vừa nói: “Từ khi muội nói muốn làm di nương, ta vốn định đời này sẽ không bao giờ giao tâm với muội nhưng không hỏi câu này thì ta lại không cam lòng. Rõ ràng trước đây muội cũng như ta, không thèm tranh giành, sao đến lúc lại hồ đồ, làm thiếp thì có được gì tốt đẹp? Muội nhìn Xuân Lộ xem.”

Ta lau khô nước cho nàng ấy rồi cười khẽ: “Ngoan, tân nương tử phải thật vui vẻ, sau này ta sẽ kể cho tỷ nghe.”

Nhưng ta biết cả đời này ta sẽ không nói với nàng ấy rằng là vì hài tử, đó là đang ghim đinh vào lòng nàng ấy.

Nàng ấy vốn kiêu ngạo, viện lão phu nhân cũng yên bình, chuyện của Xuân Lộ là thảm khốc nhất rồi nhưng bảy tuổi ta đã từng thấy.

Năm đó Lão phu nhân cần người, người đáng lẽ vào viện của lão phu nhân không phải là ta mà là tiểu của nha hồi môn của lão phu nhân nhưng Đại gia lại để đến tỷ tỷ của cô nương đó để làm thông phòng, tỷ tỷ nàng sợ cái danh tiếng của Đại phu nhân tương lai mà không chịu, thế là cả bị xử rồi bán đi.

Nha đã lớn cùng lão phu nhân từ , quỳ xuống cầu xin mãi, cũng không bằng Đại gia giả bệnh một trận.

Đó là những chuyện vốn không để trẻ con biết, ta lại ôm ta vào lòng mà tỉ mỉ kể cho ta nghe rồi nói: “Tiểu Tuyết à! Dù bây giờ con không hiểu, cũng phải ghi nhớ tình nghĩa của các chủ tử chỉ có bấy nhiêu thôi, con phải cúi đầu làm việc, đừng bao giờ để lọt vào họ, nếu không thì việc xử chúng ta, chỉ là một nói mà thôi.”

Sau này tuy đời nhưng ta vẫn ghi nhớ đạo lí ấy thật kỹ, ta không tranh giành, không đoạt , hận không thể khiến người khác không nhìn thấy ta.

Nhưng ta không muốn thêm một tiểu tài run rẩy sợ sệt như ta .

5

Ngày ta hầu hạ gia, là phu nhân gặp ta trước.

Nàng ta có khuôn bầu bĩnh, hòa nhã nói với ta: “Viện của chúng ta , khó cho ngươi là người từ viện lão phu nhân mà vẫn nguyện ý đến đây, cứ yên tâm, sau này chúng ta là người một .”

Lòng ta kích động muốn nhảy ngoài, không kìm được ngẩng đầu nhìn nàng ta.

Ngươi xem, nàng ta cũng là thứ do di nương nhưng giờ đây nàng ta là chính thất của gia đình quan lại, đợi sau này phân gia, nàng ta còn sẽ trở thành lão thái như lão phu nhân.

Nàng ta làm được, của ta cũng sẽ làm được.

Ta cung kính trên đất dập đầu: “Tạ ơn phu nhân, sau này tỳ nhất định sẽ nghe người.”

Nàng ta đỡ ta dậy: “Đều là người một , đừng tự xưng tỳ , sau này ta sẽ gọi ngươi là tiểu Tuyết.”

Giống như ta gọi ta vậy, ta đột nhiên cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.

Sau khi gặp xong phu nhân, là một chuỗi ngày dài chờ đợi.

Mãi đến khi trời tối hẳn, gia mới vào phòng ta, gương chất phác vẫn chất phác nhưng lại một cây trâm từ trong túi áo rồi nói: “Phu nhân ta nói nàng không thể kiệu hoa là một nỗi oan ức cả đời, bảo ta đưa một món đồ để dỗ dành nàng, ta cũng không hiểu mấy thứ này, nàng xem có thích không?”

Ta đón cây trâm rồi thành tâm thành ý vui vẻ nói: “Tạ ơn gia, thiếp thích lắm, rất thích.”

Làm sao có thể không thích chứ?

Chủ mẫu mà lại bảo chủ tặng đồ cho thiếp, chủ lại kính trọng chủ mẫu đến thế, người mà ta đã tốn công sức lựa chọn, thật không chọn sai.

6

Những ngày làm thiếp, mỗi người mỗi khác.

Ta vẫn lặng lẽ sống trong viện gia, mỗi tháng hắn đến hai , mỗi đều vô cùng dịu dàng nhưng cũng chỉ đến hai .

Ban ngày, ngoài việc thỉnh an phu nhân, ta đều an tĩnh thêu hoa trong phòng, thỉnh thoảng cũng giả vờ đi ngang vườn hoa, nhìn Hữu Tuệ tiểu thư cười khúc khích vui đùa.

Phu nhân được một trai một gái, Hữu Tuệ tiểu thư mới hơn hai tuổi, đang ở cái tuổi đáng yêu nhất.

Nhưng Hạ Hà làm thiếp lại rất phô trương.

Đại phu nhân dường như muốn tát vào những kẻ nói nàng ta ghen tuông, vàng bạc châu báu, các loại bổ phẩm, cứ như không tốn tiền mà gửi vào phòng Hạ Hà.

Đại gia nhìn thấy vẻ hiền lương của nàng ta, cũng thả lỏng chân mà bày vẽ, một tháng có một nửa số ngày hắn ta ngủ lại phòng Hạ Hà, cảnh tượng này khác hẳn trước kia, náo nhiệt đến nỗi người trong ai cũng đồn thổi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương