Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nàng giận dỗi trừng mắt nhìn ta, không nói thêm lời nào mả túm lấy chiếc khăn tay bỏ chạy. Ta muốn đuổi theo nhưng chân mềm nhũn, không thể nhúc nhích dù chỉ một bước.
Cuối vẫn là phu nhân phái người mang thư đến cho ta, nói rằng Tuệ đang khuyên nhủ nàng, chỉ có điều, với tiểu nha hoàn kia, nàng không đồng ý trừng phạt hay đuổi đi chút nào.
Ta nôn nao chờ đợi, nàng làm ầm ĩ, kẻ có tâm truyền ra ngoài, cái vết nhơ xuất thân của ta sẽ hằn lên người nàng.
May mắn thay, mọi chuyện cuối cũng trôi qua trong yên bình.
Nhưng ta không dám thường xuyên trốn trong bóng tối nhìn nàng nữa, cuộc sống bỗng chốc trở nên thật khó khăn.
sinh thần, phu nhân đã chuẩn bị một bàn tiệc rượu cho ta. Nàng ta và Nhị phải ra ngoài giao thiệp nên không thể đến. Tiểu nha hoàn hầu hạ ta đã uống vài chén ta say mèm, bị ta cho về phòng ngủ.
Lúc này, bước vào, tay cầm một cuộn tranh, gương mặt nhỏ vẫn còn giận dỗi. Nàng đi đến bên cạnh ta, mở cuộn tranh ra nói: “Tiên sinh gần đây đang dạy chúng con viết chữ Thọ, mẫu thân nói làm người phải cần kiệm. Vì đã viết , tặng cho người đi!”
Nàng giả vờ không để tâm nhưng ánh mắt vô thức lộ ra vẻ mong chờ, mong chờ ta vui vẻ.
Kỳ thực ta hoàn toàn không cần bức thư pháp này, ngay từ khoảnh khắc nàng bước vào phòng, ta đã biết tất cả đáng giá. Phu nhân đã dạy dỗ nàng thật tốt, tốt đến mức ngay cả người mẹ ruột ta mà nàng cũng dám nhận.
Ta không kìm mà ôm chặt nàng. Nàng thút thít bên tai ta nói nhỏ: “A tỷ nói người là vì con, chỉ cần trong mắt người ngoài con là do mẫu thân nuôi dưỡng lên cho dù biết thân thế của con, tương lai của con cũng sẽ tốt việc lên bên cạnh người. nên con không thể gọi người là nương sao?”
Lời nói của nàng khiến ta khẽ giật . Ta lo lắng kéo nàng ra, nhìn ngó trên dưới: “Sao , phu nhân xử với con không tốt sao? Điều này không thể nào, người là người tốt đến mà.”
Nàng cúi đầu: “Mẫu thân dĩ nhiên rất tốt, người là người tốt nhất trên đời này. Nhưng con biết con và a tỷ không giống nhau, ánh mắt người nhìn chúng con khác nhau là khác nhau.”
“Cũng bây giờ, chính là ánh mắt người nhìn con đây này, người có nhận hay không, con biết người là nương của con.”
“Nương, con hiểu chuyện mà. Con sẽ không gọi trước mặt người khác, người cho phép con lén lút gọi không?”
14
Không có người mẹ nào có thể cứng rắn con . Từ đó, mỗi năm đến sinh thần là ta mong chờ nhất.
Nhưng năm mười tuổi, hiếm hoi tìm đến ta.
Những năm này, trong chúng ta mong phương tốt nhưng bề ngoài ít khi qua .
Nàng ấy hầu quỳ xuống xin ta: “Tiểu Tuyết, muội ta đi, Hạo đọc sách tốt đến , ta không đành nhìn nó làm hạ nhân cả đời.”
Cái đinh mà ban đầu ta không muốn đóng vào nàng ấy, chậm mười mấy năm, cuối vẫn tự đóng lên.
tử nàng ấy là Liễu Hạo, bảy tuổi đã đến tộc làm việc. Năm năm trôi qua, nó mà đã thuộc tất cả những cuốn sách mà ngay cả các thiếu cũng không thể thuộc nổi.
“Chúng ta vốn không hề si tâm vọng tưởng nó sẽ trở thành người đọc sách nhưng mỗi lần nó nhìn thấy sách, ánh mắt sáng đến nỗi khiến ta chua xót. Có một tiên sinh tốt bụng ở tộc đã lén nói với nó rằng nếu nó tiếp tục , nếu nó có thể đi thi, tương lai đỗ cử nhân còn có hy vọng tất cả các thiếu trong .”
“Nơi cha nó có thể đi cửa sau đã đi qua nhưng đi đến đâu cũng chỉ nhận một câu “Trong này, tuyệt không cho phép người chuộc thân”.”
ngẩng đầu nhìn ta, nhìn thấy cọng rơm cứu mạng cuối : “Tiểu Tuyết, muội ở nội trạch, xin muội đó! Muội ta lần này đi!”
Kẻ địch chính trị nhất của Hầu chính là người đã chuộc thân rời khỏi từ mấy chục năm trước. Kể từ đó, trừ khi hạ nhân bán đi những nơi thảm khốc , tuyệt không thể chuộc thân rời . Đó là lý do năm xưa ta mới không chút do dự mà chọn làm thiếp.
Ta hiểu tấm làm mẹ của nàng ấy nhưng ta chỉ là một thiếp thất tầm thường nhất, làm sao có thể nàng ấy đây?
Nàng ấy hiểu sự khó xử của ta, vội vàng giải thích: “Ta không cần muội gì khác, chỉ muội nghĩ cách, làm sao cho lão phu nhân tháng này đến chùa Trường Ninh thắp hương.”
15
nói ở ngoại ô kinh thành gần đây có một nhóm nghĩa phỉ chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo. Trượng phu nàng ấy là Liễu quản sự nhân cơ hội đã đỡ hai người trong số đó, có thể nhờ họ giả vờ cướp bóc. Còn sẽ tìm cách lão phu nhân đi thắp hương, đến lúc đó sẽ nhân cơ hội cứu lão phu nhân.
Sở dĩ chọn chùa Trường Ninh là vì nghĩa phỉ có mối liên hệ với nơi đó.
Người đến chùa Trường Ninh thắp hương không ít. Dưới con mắt của mọi người, nàng ấy sẽ xin lão phu nhân cho đình chuộc thân. Vì danh tiếng của Hầu , lão phu nhân nhất định sẽ đồng ý.
Ta không tán đồng nói: “Nô tài cứu chủ là bổn phận. Lỡ đâu lão phu nhân không hỏi tỷ muốn thưởng gì trước mặt mọi người sao?”
Nàng cười cười: “Nếu ta lấy mạng ra cứu người ấy sao?”
Ta kinh hãi đứng dậy, kiên quyết nói: “Chuyện hại đến tính mạng của tỷ, ta tuyệt sẽ không .”
Nàng kéo c.h.ặ.t t.a.y áo ta: “Muội muội tốt của ta, đổi là nữ muội, muội có bằng không?”
Nàng ấy dịu giọng nói: “Muội yên tâm, chỉ là cảnh tượng trông có vẻ đáng một chút thôi, ta sẽ không thực sự c.h.ế.t đâu. Ta không nói chuyện muội ta với cha của Hạo đâu. Ta lấy Hạo ra thề. nếu thất bại, tuyệt sẽ không liên lụy đến muội.”
Ta nhìn bức chữ Thọ mà tặng ta cắn răng đồng ý. nói đúng, nếu là vì , ta cũng có thể liều cả mạng sống.
16
Từ nhỏ lên trong thâm trạch, dù ta chưa từng làm cũng ba phần âm mưu quỷ kế.
Trình Viễn thiếu thích mặc y phục mỏng manh chạy trong hoa viên. Những năm này, Đại phòng vẫn chỉ có mỗi nó. Nó là cục cưng chung của lão phu nhân và Đại phu nhân.
Ta rình lúc nó sắp bị cảm lạnh, ném một chiếc khăn tay hoa sen mà Hạ Hà yêu thích nhất trước lên con đường nó thường chạy. Nha hoàn đi theo nó tự khắc sẽ nhặt lên đưa cho Đại phu nhân.
hôm sau nó đổ bệnh, mấy liên tục không thấy khá . Đại phu nhân chột dạ, đến hoảng hồn.
Nhị phu nhân đang chuyện trò, bâng quơ nói: “A di đà phật, trẻ con đổ bệnh là phiền phức nhất, chỉ là do bị kinh hãi. Giống nhà ta hai hôm trước, may mà ta đến chùa Trường Ninh phúc cho nàng.”