Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta xem mà vui vẻ, phu nhân lại thở dài nói: “Từ ngữ hèn nhát như vậy, đây nàng ấy nào có biết nói, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực.”
Trong tiếng thở dài ấy, ta dường như Nghi đoan trang mà ta quen thuộc cứ thế đi dần, cuộc dường như đã trả lại cho ta một nữ nhi kiên cường.
21
Ba trôi qua, không các nàng đang nỗ lực mà ngay chiến trường xôi cũng truyền về tin , Nhị gia đã đưa Trình Sơn Trình Viễn trở về.
Bọn họ lấy công chuộc tội, không thoát khỏi tội tịch mà còn mang về một suất có thể thoát khỏi tội tịch.
Trình Sơn thiếu gia nhìn ta, áy náy nói: “Di nương, xin lỗi người. Con sẽ chuộc mẫu thân con ra . Con thân sẽ cố gắng tích , nhanh chóng đến chuộc người.”
Nghi từ bên cạnh cười híp mắt xông ra: “Haha, ca, lừa rồi nhé! Huynh coi thường ta rồi, còn sợ ta không nuôi nổi mình nữa chứ. ta mới không nói cho huynh biết ta đã gom đủ tám trăm lạng rồi đấy!”
Hai đứa nha đầu này, gom đủ rồi mà có tâm tư đùa giỡn với huynh, giấu họ suốt quãng đường.
Ta phu nhân cuối cũng dám vừa cười vừa khóc. Gia đình ta hình như đã thay đổi, lại như không hề thay đổi.
Giữa sự vui vẻ của cuộc hội ngộ sau bao ngày cách, Trình Viễn đột nhiên quỳ xuống rồi dập đầu mà nói: “Nhị thúc, cháu muốn cầu xin người suất này. Cháu biết nó đáng bốn trăm lạng bạc, sau này cháu sẽ hoàn trả người gấp đôi, không, gấp trăm lần.”
Hắn dập đầu càng lúc càng mạnh, phu nhân thoáng chốc mềm lòng. Dù sao đi nữa, đó cũng là người chung một nhà suốt hai mươi .
Nhị gia hiểu ý phu nhân nên nhẹ nhàng gật đầu.
Nhưng ta nhìn quanh, sai dịch đã nhận hối lộ đi tìm người, vậy mà chưa tìm phu nhân.
Từ , ta Xuân Lộ đứng ở đó, tim lập tức hẫng một nhịp. Chưa kịp đến gần, hậu phương doanh địa đã loạn lên.
Có thật sự là mẹ con liền tâm, Trình Viễn không màng tất lao vào thì phu nhân thổ huyết ngã vật ra đất. Hơi thở nàng ta mong manh như sợi tơ mà gọi: “Trình Viễn, nhi tử của ta, con, con phải thật …”
Thời gian vội vã mười mấy , ông trời thật thích đùa cợt. Hôm nay, dường như lại trở thành ngày Hạ Hà ra đi.
22
Sinh tử của tội nô sẽ chẳng có ai chủ trì công đạo. Người có thân sơ gần, ta cũng không thể vì phu nhân mà đi tố giác Xuân Lộ .
Dù Trình Viễn bi thống đến mấy, cũng có thể bỏ mua lại t.h.i t.h.ể mẫu thân mang về an táng.
khi lên đường, ta hỏi Xuân Lộ : “Tương lai, có tính toán gì không?”
Nàng ấy trầm mặc nửa khắc rồi mới buồn bã nói: “Ta đã kết liễu nàng ta vào lúc nàng ta tràn đầy hy vọng , coi như đã xóa bỏ hận thù. Chăm sóc ngươi ba qua, cũng coi như đã trả hết ân tình. Nửa sau, có ta sẽ tìm một thiện đường, an ủi lòng mình vậy.”
Ta không hỏi là đâu, lại, nàng ấy có không muốn gặp lại người cũ như ta.
Mộ địa của phu nhân là do Thu Sương giúp tìm, bên cạnh còn có một ngôi mộ cô đơn.
Nàng ấy nói với Trình Viễn: “Trình Viễn thiếu gia, đây là tiểu muội của ta ngày . Đáng thương nàng ấy còn nhỏ tuổi đã qua , cũng không có hậu nhân tế bái. Nếu tiện, khi ngươi thắp hương cho phu nhân, cũng xin tiện tay thắp cho nàng ấy một nén.”
là một nén hương mà thôi, đứa trẻ như Trình Viễn, cũng không mà lập tức đồng ý.
Đợi hắn đi rồi, Thu Sương mới lải nhải nói: “Phủ đã sụp đổ rồi, không cần phải sợ phu nhân nữa, ta đến hoang địa chuyển mộ nàng ấy đến đây.”
“Ân oán không cần gọi tiểu bối biết nhưng nàng ấy đã liều mạng vì đứa trẻ kia mà mưu cầu đồ, tổng còn tư cách nhận một nén hương của hắn.”
Hai kẻ thù sau khi c.h.ế.t làm hàng xóm, cũng không biết liệu có đánh nhau dưới địa phủ hay không. Nhưng có vì Trình Viễn, các nàng cũng có thể quỳ Bồ Tát mà cầu phúc.
23
Chuyện nhà người khác đều đã xử lý gọn gàng, đến lượt nhà mình lại gặp phải khó khăn.
đồ của Nhị gia Trình Sơn ở biên quan, bọn họ còn phải quay lại đó nhưng hai cô nương lại không chịu.
Tuệ thẹn thùng cúi đầu, mặc cho Thu Sương không ngừng khen ngợi nàng biết bao, hợp làm con dâu đến nhường nào.
Xưa nay, nàng vốn thích đọc sách nên Liễu Hạo đắm mình vào sách vở, đúng là người một đường. Mấy nay, nàng đã sớm trao gửi một tấm lòng son.
Tuy Nhị phu nhân không nỡ nhưng nữ nhi lớn rồi chung quy cũng phải gả đi. Sau khi khảo sát vài ngày, đối với nhân phẩm tài hoa của Liễu Hạo, nàng ta lại bật cười.
có đứa con ta sinh ra này là phiền phức , nàng không gả đi nhưng cũng không muốn theo huynh rời đi.
Ta chần chừ tại chỗ: “Sao nữ nhi có thể rời thân được? Sau này bàn chuyện hôn sự, ai sẽ làm chủ cho con?”
Nàng lớn tiếng nói: “Con tự mình làm chủ cho con! Con muốn lập nữ hộ, con muốn chiêu hôn phu, con muốn làm gia chủ!
“Từ nhỏ con đã luôn , vì sao nương thà không nhận con cũng muốn con làm đích nữ? Sau này con thông rồi, đó là vì muốn con .”
“Nhưng thế nào mới gọi là ? Đích nữ phải gả đi, người làm nha hoàn chủ tử nắm trong tay, con gả đi cũng trượng phu nắm trong tay. Ngay thân, dù là nam tử, nếu không phải gia chủ, cũng sẽ bá nắm giữ liên lụy.”
“Nếu đã như vậy thì con muốn làm gia chủ, họa phúc đều do con gánh vác, không còn người khác nắm trong tay nữa.”
Tiếng nàng càng nói càng hùng hồn, toàn thân đều phát sáng. lời ấy thật ly kinh phản đạo, ta vốn cẩn trọng , đáng phải kéo nàng lại nói cho nàng biết điều này không đúng.
Nhưng ta không nói nên lời.
Ta từng cho rằng Hầu phủ là một . Vì nàng, ta làm thiếp, ta không dám làm nương nàng, ta muốn trải cho nàng một con đường rộng mở, trở thành phu nhân kế tiếp.
Nhưng Hầu phủ đã sụp đổ, bất kể ta làm đến mấy, nó vì người khác mà sụp đổ.
Giống như Nghi đã nói, cần là kẻ nương tựa vào người khác, dù làm nha hoàn hay làm tiểu thư thì người đều như nhau, không thể tự chủ.
Người ta nói cha mẹ dạy con, nhưng khoảnh khắc này, ta lại cảm là nữ nhi ta đã dạy ta.
Ta cười đáp: “, nương nghe con. Nữ nhi của nương có đồ như vậy, có thể nuôi nương thật .”
Nàng lao đến ôm chặt ta, khóc nói: “Cảm ơn nương, con sợ người không đồng ý. A nương, người đã nửa người vì con, sau này hãy cho mình đi!”
24
Để Nhị gia hiểu được quyết này không phải là điều dễ dàng.
Nghi đã nói rất nhiều lời của thánh nhân, dẫn thân nàng đến nơi nàng làm ăn, kể đi kể lại kế hoạch của mình.
Lúc này ta lại cảm tháng ta vì nàng mà tính toán, điều đã học được, chung quy không hề uổng phí.
Điều duy khiến ta đau lòng là phải chia phu nhân. Nàng ta sẽ theo phu quân nhi tử đi.
Nhưng rất kỳ lạ, ta không hề khóc. Phu nhân thậm chí còn đỏ mặt nói với ta: “ Nghi đã xin thư giải thiếp từ lão gia rồi, sau này ngươi còn tái giá sao?”
Mặt ta cũng đỏ lên nhưng ta không hề né tránh, dũng cảm nói: “Ai mà biết được chứ? Nữ nhi của ta đã để ta lại một lần nữa theo nàng, vậy thì ta cứ xem mình là một cô nương nhỏ, cái gì cũng thử xem sao.”
Thử xem Trần Đông Tuyết, người không làm nha hoàn, không làm thiếp, cũng không làm mẫu thân, sẽ thành dáng vẻ như thế nào.
(Hết)