Tôi và em có một lần cãi nhau.
Không lớn. Không gay gắt.
Chỉ là một cuộc đối thoại ngắn, nhưng để lại dư âm không gọi tên.
hôm ấy, mưa lất phất. Tôi đến trễ hơn thường lệ gần nửa tiếng. Đường tắc, vẽ gấp, điện thoại hết pin. Khi tôi đến bờ hồ, em đã dậy, khoác khăn lên vai, chuẩn rời đi.
“Anh xin lỗi, tôi nói, thở gấp, tim đập mạnh. – Hôm nay hơi…”
“Ừ, em ” – em cắt lời, giọng không trách móc, chỉ hơi rỗng.
“Em giận à?”
Em im lặng một lúc rồi khẽ lắc đầu. Nhưng ánh mắt em không còn ánh nắng ấm dịu như mọi khi nữa. Chỉ còn hơi sương mờ lạnh.
“Em không giận.”
“Vậy em buồn à?”
“Em không rõ… chỉ hơi giống mình đang ngồi chờ một người… mà không liệu người đó có còn muốn đến không.”
Tôi muốn ôm em vào lòng, nói rằng em quan trọng nào. Nhưng lời chưa kịp thốt , em đã quay mặt đi, bước nhanh, lại tôi với những giọt mưa rất nhẹ mà rất buốt.
—
Hôm sau, em không đến.
Ngày tiếp theo… cũng vậy.
Tôi đợi. Tôi đến sớm hơn. Tôi mang theo vẽ em từng thích, cả thơ em từng đưa tôi . Nhưng ghế đá vẫn , mặt hồ vẫn phẳng lặng, và gió… lần đầu tiên nghe như tiếng thở dài.
Tôi quay lại quán nơi chúng tôi từng ngồi đọc sách. Cửa đóng im ỉm. Biển gỗ treo nghiêng, sơn bong tróc. Tôi gọi vào trong, không ai đáp.
Một cụ đi ngang, tôi ngơ ngác liền bảo:
“Quán hoang lâu rồi con ơi. Gần ba năm rồi chẳng ai thuê lại.”
Tôi ngạc nhiên:
“Nhưng… tuần trước con còn đến đây uống mà?”
cụ nhìn tôi, rồi lắc đầu, bước đi như tôi là người đang nói mê.
—
Tôi quay lại tìm những bức thư Uyên từng cho tôi – những mảnh giấy em hay dúi vào tôi khi chia . Có đoạn em :
“Anh có nhớ ánh sáng bờ hồ thứ Tư không? Em không vẽ được, nhưng em nghĩ… nếu ký ức có màu, thì đó là màu của anh.”
Tôi áp mảnh giấy lên mặt. Mùi hương bạc hà nhè nhẹ vẫn còn vương. Nhưng giấy… đã úa màu. Như nó không phải chỉ vài tuần tuổi. Mà đã từng nằm trong hộp kín suốt nhiều năm.
Tôi lật mặt sau, dò xem nét mực. Một góc giấy dính keo mờ – như từng được dán trong một lưu bút , rồi bóc …
Một ý nghĩ chợt đến – lặng như mặt hồ – nhưng khiến lòng tôi lạnh đi từng chút.
Những thứ em để lại…
Dường như… đã tồn tại từ trước cả khi tôi gặp em.
—
Tôi đi tìm em nhiều ngày.
Ở hồ. Ở quán . Ở con hẻm nhỏ nơi từng mua màu vẽ.
Không ai từng em. Không ai một gái như em từng ở đó. Không có ai từng ngồi ghế đá cùng tôi. Không ai nhớ gái váy kem, khăn len, và quyển vẽ màu nâu đã sờn góc.
Một cậu bạn thân tôi hỏi lại:
“Uyên”? Mày nói chuyện kiểu gì ? Dạo có vẻ hơi mệt rồi đó.
Tôi không đáp.
Tôi bắt đầu tự hỏi… nếu em chưa từng hiện diện trong giới , thì vì sao tôi lại nhớ rõ từng ánh nhìn, từng lời nói, từng nét vẽ em phác trên trang giấy?
—
Đêm đó, tôi mơ.
Tôi bờ hồ.
Sương dày. nhạt màu.
Em ngồi quay lưng, đang vẽ.
Tôi bước lại, chạm nhẹ vào vai em.
Em quay đầu lại, mỉm .
Nhưng em không có mặt.
Chỉ là một khoảng .
Một nụ không gương mặt.
Một ký ức không hình hài.
Tôi choàng tỉnh. Mồ hôi lạnh ướt cổ áo.
Ngoài cửa , vẫn mưa.
Và tôi không chắc… mình đang nhớ một người, hay đang tưởng tượng lại một giấc mơ chưa từng có thật.
—