Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/709zjps85C

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1 – Gặp Nhau Trong Lặng Yên

Tôi gặp em vào một lành lạnh, khi sương mờ mặt hồ và gió khẽ cuốn tán thông già.

Khi đó, tôi chỉ đơn thuần ra ngoài tìm cảm hứng. Đề bài là một phác họa ngoại cảnh cho môn ký họa công trình, nhưng đầu óc trống rỗng và tay cầm thì không muốn vẽ gì ngoài đường lặp vô nghĩa. Tôi bước men theo bờ hồ cũ – nơi người ta ít lui tới – để tránh cặp đôi ồn ào và còi xe không dứt.

, tôi em.

Một cô gái ngồi ghế đá rêu, nghiêng đầu vẽ chăm chú vào quyển da màu nâu sờn góc. Ánh sáng yếu ớt của cuối tháng lên vai em một vệt bạc nhè nhẹ. Tóc em dài, không uốn, không nhuộm, chỉ được buộc hờ một dải ruy băng trắng cũ.

Em không nhìn tôi. Tôi cũng không cố tình đứng gần. Nhưng không hiểu sao, chỉ trong khoảnh khắc đó, tôi mình vừa nhìn một điều gì rất dịu dàng – và rất tĩnh.

Không ai trong tôi mở lời trước. Chỉ có chì lướt nhẹ giấy và gió quẩn quanh như nhạc nền. Tôi lấy vẽ của mình ra, ngồi em vài mét, và đầu phác họa mặt hồ. Nhưng dù có cố mấy, nét vẽ cứ vô thức trôi về phía dáng ngồi nghiêng nghiêng kia – có gì đó mong manh, nhưng không hề yếu đuối.

Khi tôi đang loay hoay đổi góc nhìn, em bỗng cất giọng – nhẹ và trong như nước:

– Đừng kê giấy lên gối. Gió ở đây dễ làm rách.

Tôi ngẩng lên, hơi ngạc nhiên. Giọng nói ấy… không chỉ chạm vào tai, mà như len vào tim tôi một không gọi được.

– Ừm… cảm ơn em.

– Không có gì. – em mỉm nhẹ. – Anh học kiến trúc?

Tôi gật đầu. Em quay lại nhìn hồ, tiếp tục vẽ, và nói gì thêm.

Chỉ một cuộc trao đổi rất ngắn. Nhưng không hiểu sao, tôi mình… em đâu đó . Như từng lướt nhau trong một giấc mơ cũ, hay cùng đi một con đường nào đó rất lâu mà không kịp chào.

Sau lần đó, tôi đầu thường xuyên quay lại hồ.

Và em… vẫn ở đó.

Ngồi ở đúng vị trí cũ, với tách trà bốc khói đặt cạnh, và vẽ đùi. Tôi không rõ em đến khi nào. Cũng không dám hỏi em ở đâu. tôi cứ ngồi gần nhau như thế, mỗi người một góc, mỗi ngày một cần quá nhiều lời.

Tôi không em, cũng không hỏi. Em cũng không hỏi tôi.

Nhưng mỗi lần tôi đến, em sẽ mỉm trước. Nhẹ như một thói . Nhẹ như từng rất lâu, nay gặp lại.

Tôi gặp em vào một lành lạnh, khi sương mờ mặt hồ và gió khẽ cuốn tán thông già.

Khi đó, tôi chỉ đơn thuần ra ngoài tìm cảm hứng. Đề bài là một phác họa ngoại cảnh cho môn ký họa công trình, nhưng đầu óc trống rỗng và tay cầm thì không muốn vẽ gì ngoài đường lặp vô nghĩa. Tôi bước men theo bờ hồ cũ – nơi người ta ít lui tới – để tránh cặp đôi ồn ào và còi xe không dứt.

, tôi em.

Một cô gái ngồi ghế đá rêu, nghiêng đầu vẽ chăm chú vào quyển da màu nâu sờn góc. Ánh sáng yếu ớt của cuối tháng lên vai em một vệt bạc nhè nhẹ. Tóc em dài, không uốn, không nhuộm, chỉ được buộc hờ một dải ruy băng trắng cũ.

Em không nhìn tôi. Tôi cũng không cố tình đứng gần. Nhưng không hiểu sao, chỉ trong khoảnh khắc đó, tôi mình vừa nhìn một điều gì rất dịu dàng – và rất tĩnh.

Không ai trong tôi mở lời trước. Chỉ có chì lướt nhẹ giấy và gió quẩn quanh như nhạc nền. Tôi lấy vẽ của mình ra, ngồi em vài mét, và đầu phác họa mặt hồ. Nhưng dù có cố mấy, nét vẽ cứ vô thức trôi về phía dáng ngồi nghiêng nghiêng kia – có gì đó mong manh, nhưng không hề yếu đuối.

Khi tôi đang loay hoay đổi góc nhìn, em bỗng cất giọng – nhẹ và trong như nước:

– Đừng kê giấy lên gối. Gió ở đây dễ làm rách.

Tôi ngẩng lên, hơi ngạc nhiên. Giọng nói ấy… không chỉ chạm vào tai, mà như len vào tim tôi một không gọi được.

– Ừm… cảm ơn em.

– Không có gì. – em mỉm nhẹ. – Anh học kiến trúc?

Tôi gật đầu. Em quay lại nhìn hồ, tiếp tục vẽ, và nói gì thêm.

Chỉ một cuộc trao đổi rất ngắn. Nhưng không hiểu sao, tôi mình… em đâu đó . Như từng lướt nhau trong một giấc mơ cũ, hay cùng đi một con đường nào đó rất lâu mà không kịp chào.

Sau lần đó, tôi đầu thường xuyên quay lại hồ.

Và em… vẫn ở đó.

Ngồi ở đúng vị trí cũ, với tách trà bốc khói đặt cạnh, và vẽ đùi. Tôi không rõ em đến khi nào. Cũng không dám hỏi em ở đâu. tôi cứ ngồi gần nhau như thế, mỗi người một góc, mỗi ngày một cần quá nhiều lời.

Tôi không em, cũng không hỏi. Em cũng không hỏi tôi.

Nhưng mỗi lần tôi đến, em sẽ mỉm trước. Nhẹ như một thói . Nhẹ như từng rất lâu, nay gặp lại.

Tùy chỉnh
Danh sách chương