Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi quay lại một buổi sáng sớm.
Sương dày đến mức tôi không thấy mặt nước. Cảnh vật trắng nhòa, lạnh buốt, như vừa trút một giấc mộng xuống đất. Tôi trên ghế đá – chỗ em thường – vẫn cầm cuốn đã nhàu mép, lòng còn lại một câu không chịu biến mất:
Nếu em chưa tồn tại…
Thì tôi đã yêu ?
Tôi rất lâu. Mãi đến khi một ông lão bán nước đẩy xe gỗ lại gần, dừng cạnh dù cũ, châm ấm trà và rót hai ly giấy.
Ông không , lặng tôi. Một lúc sau, tôi quay sang:
“Bác ơi… … có tai nạn không?”
“Cậu tai nạn ?”
“À… c.h.ế.t đuối chẳng hạn. này.”
Ông cụ chậm rãi gật đầu, rót thêm trà:
“Có chứ. Cách năm. Một gái trẻ, tầm mười chín, hai mươi tuổi. nhà báo mất tích, rồi có thấy ấy lần cuối .”
Tôi nín thở.
“Tìm được xác không ạ?”
“Không. Mất tích luôn. Có ấy nhảy , có cuốn trôi đêm mưa. Cũng có bảo… hồn ấy còn quanh quẩn , đợi .”
Tôi nghe rõ lời, nhưng không thể tin ngay được.
“Bác có biết ấy tên không?”
“Hình như … Uyên.”
Tách trà tôi rơi xuống đất. Tiếng vỡ rất khẽ, nhưng tôi thì vang lên như tiếng sấm giữa lòng .
—
Tôi rời với đôi chân run rẩy. Suốt cả ngày hôm , tôi không làm được .
Tôi lục lại nhật ký, ảnh, ghi chú, đoạn chat, bất cứ thứ có thể chứng minh em hiện hữu. Nhưng… không có cả. Không một bức ảnh, không một dòng tin nhắn, không một thấy em. Em như cơn gió – lướt qua đời tôi nhưng không để lại bóng.
Tôi gọi về nhà, mẹ:
“Dạo gần con có tai nạn không?”
Mẹ ngập ngừng:
“Con… không nhớ à? Hôm con xe đâm, phải cấp cứu. Ngưng tim phút. May mà bác sĩ giành lại được.”
phút.
phút tôi giữa ranh giới sống – chết.
Và sau , tôi gặp em.
Tôi bật máy tính, mở lại đoạn voice ghi âm em gửi – một đoạn ngắn em đọc bài thơ cho tôi nghe, giọng trầm và ấm.
Nhưng file ghi âm báo lỗi: “Tệp không tồn tại.”
Tôi mở lại . Những bức tranh em phác họa – đều tôi. Có tôi cúi đầu , có tôi mỉm cười hư không, có tôi đang ngủ thư viện. Tất cả đều tôi – nhưng có một bức cuối cùng khiến tôi tê cứng:
Tôi nằm một quan tài gỗ, mặc áo sơ mi trắng, hai khoanh trước ngực.
cạnh, em đang . Không khóc. Không .
mỉm cười – rất dịu dàng.
Trang giấy có một vết mực nhòe như nước – như có đã khóc khi nó.
—
Tối hôm , tôi lại mơ.
Lần này không có , không có sương. căn phòng trắng lạnh, với cửa mở ra khoảng không mịt mù.
Em giữa phòng, tóc xõa dài, mặc váy kem cũ, cầm . Em ngẩng lên tôi, ánh mắt như biết tôi đang sợ điều .
“Em ? – tôi , giọng nghèn nghẹn.”
“ vẫn luôn đợi anh.”
Tôi run giọng:
“Nhưng… em c.h.ế.t rồi.”
“Ừ. Nhưng anh đã thấy em. Nghĩa … anh đứng rất gần chết.”
Tôi nghẹn lại.
“Thế… những ngày qua, ?”
“ một quãng lặng mà sống đôi khi không nhớ. Nhưng sắp rời đi… thì cảm nhận rõ nhất.”
Tôi bước lại gần. Em đưa chạm tôi.
em… lạnh.
Nhưng ánh mắt vẫn ấm, như ánh nắng cuối cùng một chiều mùa đông sắp tắt.
“Nếu thế giới này không cho tụi mình tồn tại cùng nhau…” – em
“Thì em sẽ tìm cách khác để được cạnh anh.”
Tôi em, muốn níu lại, nhưng tỉnh dậy trước khi kịp một lời.
Ngoài cửa , gió lùa qua khe rèm.
Tôi dậy, ôm lấy .
Tim tôi vẫn đập. Nhưng có một phần … như không còn nữa.
—