Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2 – Như Chưa Từng Cô Đơn

Tôi không biết từ khi nào mình đầu hai song song.

Một là thường ngày với trường lớp, bản , báo cáo dày cộp và những đêm thức trắng đám bạn.

Còn một… là những buổi chiều mờ sương nơi bờ hồ cũ, nơi có em.

đó, tôi không cần phải nói nhiều, không cần cố gắng tỏ ra mình ổn, không phải diễn vai người trưởng thành. Tôi chỉ cần ngồi xuống, em sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng – như thể đã hiểu mọi chưa nói.

Chúng tôi không giờ cần lên kế hoạch. Chỉ cần mặt nghiêng xuống và hơi lạnh tràn qua những tán thông, tôi biết em sẽ lại đó.

Em mang theo những cuốn sách cũ – loại sách giấy ngả vàng, gáy bong tróc, đôi khi có vài ghi chú bằng mực tím bên lề. Em bảo:

“Những quyển sách này có ký ức riêng. Khi chạm vào, có cảm giác như ai đó từng yêu quý nó lắm.”

Tôi em nói “ai đó” – mơ hồ và tha thiết.

có lần, em mang theo một hộp màu nước nhỏ xíu và tôi xem một bức tranh bằng tông màu trầm. Trong tranh là một bóng người ngồi quay lưng, bên cạnh là một gái đang tựa đầu vào vai cậu ta. hai đều không có gương mặt. Chỉ có dòng chữ viết tay bên dưới bằng nét nghiêng mềm: “Đủ gần để lặng yên.”

Tôi hỏi:

“Em gì nhất trong những ngày này?”

Em ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:

“Là khi không cần phải nói… mà thấy được lắng nghe.”

Chúng tôi đầu có những “buổi hẹn hò” nhỏ, dù chưa từng gọi tên như .

Có khi là ngồi đọc sách trong một quán trà cổ kính nằm sâu trong hẻm không biển hiệu. Quán chỉ có tiếng kim đồng hồ, mùi trầm thoang thoảng và những ghế gỗ cũ kẽo kẹt theo thời gian.

Có khi là đi bộ dọc theo đường lát đá sau mưa, lặng lẽ dẫm lên những vũng nước long lanh phản chiếu màu tím nhạt.

Hoặc chỉ đơn giản là ngồi trên bậc thềm phía sau giảng đường, uống trà sữa trong im lặng, em sẽ dúi tôi một mảnh giấy nhỏ – một đoạn thơ, một trích dẫn, hoặc chỉ là một :

có biết không, khi người ta thật sự nhớ ai đó, họ sẽ không kể ra – họ sẽ người ấy.”

Em không dùng mạng xã hội.

Không chụp ảnh.

Không đăng story.

Không để lại dấu vết.

Tôi từng hỏi, em chỉ :

“Em không muốn lưu giữ gì bằng máy móc. Nếu gì đó đủ đẹp, đủ quan trọng, nó sẽ nằm lại trong trí nhớ.”

Tôi nhìn em. Tóc em rối nhẹ trong gió, ánh mắt nhìn xa xăm về phía hồ. Lúc đó tôi nghĩ: nếu tất mọi đều biến mất, tôi sẽ giữ em lại bằng đôi mắt này.

Tôi chưa từng chính thức ngỏ lời.

Em chưa từng nói yêu tôi.

Nhưng giữa chúng tôi… là cảm xúc không cần định nghĩa.

Có một lần, tôi suýt trễ buổi gặp. Khi đến nơi, em ngồi đó, tay ôm một khăn choàng, mắt nhìn ra mặt hồ mờ sương. Tôi thở hổn hển, xin lỗi rối rít. Em chỉ lắc đầu:

“Em biết sẽ đến.”

Lỡ không đến thì sao?”

“Em sẽ chờ.”

“Đến giờ?”

“Đến khi lạnh hơn nỗi buồn em giấu.”

Tôi , nhưng tim tôi thì im lặng.

Lúc ấy, tôi đã nghĩ: nếu ai đó từng bị bỏ rơi, họ sẽ biết chờ đợi mà không oán trách.

Em là như .

Và bên em, tôi chưa từng thấy mình đơn nữa.

Tôi không biết từ khi nào mình đầu hai song song.

Một là thường ngày với trường lớp, bản , báo cáo dày cộp và những đêm thức trắng đám bạn.

Còn một… là những buổi chiều mờ sương nơi bờ hồ cũ, nơi có em.

đó, tôi không cần phải nói nhiều, không cần cố gắng tỏ ra mình ổn, không phải diễn vai người trưởng thành. Tôi chỉ cần ngồi xuống, em sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng – như thể đã hiểu mọi chưa nói.

Chúng tôi không giờ cần lên kế hoạch. Chỉ cần mặt nghiêng xuống và hơi lạnh tràn qua những tán thông, tôi biết em sẽ lại đó.

Em mang theo những cuốn sách cũ – loại sách giấy ngả vàng, gáy bong tróc, đôi khi có vài ghi chú bằng mực tím bên lề. Em bảo:

“Những quyển sách này có ký ức riêng. Khi chạm vào, có cảm giác như ai đó từng yêu quý nó lắm.”

Tôi em nói “ai đó” – mơ hồ và tha thiết.

có lần, em mang theo một hộp màu nước nhỏ xíu và tôi xem một bức tranh bằng tông màu trầm. Trong tranh là một bóng người ngồi quay lưng, bên cạnh là một gái đang tựa đầu vào vai cậu ta. hai đều không có gương mặt. Chỉ có dòng chữ viết tay bên dưới bằng nét nghiêng mềm: “Đủ gần để lặng yên.”

Tôi hỏi:

“Em gì nhất trong những ngày này?”

Em ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:

“Là khi không cần phải nói… mà thấy được lắng nghe.”

Chúng tôi đầu có những “buổi hẹn hò” nhỏ, dù chưa từng gọi tên như .

Có khi là ngồi đọc sách trong một quán trà cổ kính nằm sâu trong hẻm không biển hiệu. Quán chỉ có tiếng kim đồng hồ, mùi trầm thoang thoảng và những ghế gỗ cũ kẽo kẹt theo thời gian.

Có khi là đi bộ dọc theo đường lát đá sau mưa, lặng lẽ dẫm lên những vũng nước long lanh phản chiếu màu tím nhạt.

Hoặc chỉ đơn giản là ngồi trên bậc thềm phía sau giảng đường, uống trà sữa trong im lặng, em sẽ dúi tôi một mảnh giấy nhỏ – một đoạn thơ, một trích dẫn, hoặc chỉ là một :

có biết không, khi người ta thật sự nhớ ai đó, họ sẽ không kể ra – họ sẽ người ấy.”

Em không dùng mạng xã hội.

Không chụp ảnh.

Không đăng story.

Không để lại dấu vết.

Tôi từng hỏi, em chỉ :

“Em không muốn lưu giữ gì bằng máy móc. Nếu gì đó đủ đẹp, đủ quan trọng, nó sẽ nằm lại trong trí nhớ.”

Tôi nhìn em. Tóc em rối nhẹ trong gió, ánh mắt nhìn xa xăm về phía hồ. Lúc đó tôi nghĩ: nếu tất mọi đều biến mất, tôi sẽ giữ em lại bằng đôi mắt này.

Tôi chưa từng chính thức ngỏ lời.

Em chưa từng nói yêu tôi.

Nhưng giữa chúng tôi… là cảm xúc không cần định nghĩa.

Có một lần, tôi suýt trễ buổi gặp. Khi đến nơi, em ngồi đó, tay ôm một khăn choàng, mắt nhìn ra mặt hồ mờ sương. Tôi thở hổn hển, xin lỗi rối rít. Em chỉ lắc đầu:

“Em biết sẽ đến.”

Lỡ không đến thì sao?”

“Em sẽ chờ.”

“Đến giờ?”

“Đến khi lạnh hơn nỗi buồn em giấu.”

Tôi , nhưng tim tôi thì im lặng.

Lúc ấy, tôi đã nghĩ: nếu ai đó từng bị bỏ rơi, họ sẽ biết chờ đợi mà không oán trách.

Em là như .

Và bên em, tôi chưa từng thấy mình đơn nữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương