Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 117: Muốn mời An Tĩnh dạy tiếng Anh cho người khác?

Chị dâu Mã đuổi theo Tống Nguyên Tư, thoắt đã nhìn An Tĩnh ở không xa, lập tức dừng lại, vẻ mặt lúng túng cười An Tĩnh, nhỏ giọng dặn dò Tống Nguyên Tư một câu rồi vội vàng bỏ đi. Chị dâu Mã thực sự có chút chột dạ, trước đây danh tiếng của An Tĩnh không , cô ta tránh né không kịp. An Tĩnh đã đến khu gia đình được một tháng, họ thậm chí chưa chào hỏi một tiếng. Bây giờ An Tĩnh đã thể trình độ tiếng Anh siêu việt của mình, khiến cô ta không tiện trực tiếp tìm người giúp tiếng Anh cho . Chỉ có thể vòng vo tìm Tống Nguyên Tư, nhờ Tống Nguyên Tư giúp nói hộ.

Kết quả là Tống Nguyên Tư không ! vậy thì ngày đó cô ta định đã đối xử An Tĩnh! Chị dâu Mã mang theo hối hận bỏ đi.

Tống Nguyên Tư thì đi về phía An Tĩnh, nhẹ giọng hỏi: “Mệt không?”

An Tĩnh lắc đầu: “Cũng được, may nhờ chị dâu Tiết đã chăm sóc em suốt chặng đường.”

Tống Nguyên Tư mỉm cười ơn chị dâu Tiết , đưa tay định nhận chiếc trên người chị dâu Tiết: “Chị dâu, đưa chiếc cho anh đi.”

Tống Nguyên Tư đã chứng kiến cảnh An Tĩnh mua đồ lần trước, hắn tưởng trong của chị dâu Tiết phần lớn là đồ An Tĩnh mua.

Chị dâu Tiết nghiêng người tránh tay Tống Nguyên Tư, đưa tay từ trong lấy túi nhỏ của An Tĩnh đưa cho Tống Nguyên Tư, cười nói: “Trong hầu hết là đồ tôi mua, vợ cậu chỉ có túi nhỏ thôi.”

Sau đưa túi nhỏ cho Tống Nguyên Tư, chị dâu Tiết xách chạy về nhà, cô ấy nghe tiếng Tiểu Đản nhà cô ấy khóc ré ở nhà. Chắc chắn lão Tiết nhà cô ấy lại bắt nạt trai rồi!

Tống Nguyên Tư xách túi nhỏ của An Tĩnh, thong thả cùng An Tĩnh đi về nhà.

An Tĩnh vừa đi vừa tò mò nhìn Tống Nguyên Tư: “Vừa rồi chị dâu đó tại sao lại đuổi theo anh vậy? nói đợi tin tức của anh?”

Tống Nguyên Tư nghiêng đầu nhìn An Tĩnh, nghiêm túc quan sát biểu trên mặt An Tĩnh: “Chị dâu Mã em giúp tiếng Anh cho trai cô ấy, anh đã từ chối, chị dâu đó không bỏ cuộc, luôn khuyên anh.”

An Tĩnh theo bản năng cau chặt mày: “Anh không đồng ý là rồi, em không trẻ học tiếng Anh, vừa mệt vừa lo lắng, tốn sức mà chẳng được lòng, có công đó em thà làm thêm mấy bản dịch, làm phiên dịch tiền nhiều việc ít không phải lo lắng. Hơn nữa có một có hai, nếu nay chúng ta đồng ý , ngày mai chắc chắn có nhiều người hơn tìm em, vậy thời gian của em đều bị chiếm dụng hết, em làm phiên dịch bằng cách nào đây?”

một câu An Tĩnh chưa nói, đó là những đứa trẻ đó đều là của chiến hữu của Tống Nguyên Tư, cô người ta học tiếng Anh, những người đó không trả tiền, nhiều là cho một ít đặc sản núi và rau xanh, đổi lấy một tiếng mà thôi. Không, nói không chừng, ngay cả một tiếng cũng không có được! Lỡ bọn trẻ không học được tiếng Anh, liệu có ai oán trách cô không dỗ đàng hoàng không? Cô điên rồi, cô bỏ tiền không , cố tình đi khổ tội. về rau xanh đặc sản núi, những thứ đó cô đều có. tiếng Anh cho người khác, từ chối làm tổn thương tình , không từ chối thì cô làm việc không công. Tống Nguyên Tư có thể chủ động từ chối là .

“Được, anh rồi.”

Tống Nguyên Tư thu ánh mắt lại, nhẹ nhàng thở phào một hơi, hắn quả nhiên không làm sai.

An Tĩnh nay đi rất nhiều, quả thực có chút mệt rồi, bữa tối là Tống Nguyên Tư làm. Ăn xong cơm, lúc An Tĩnh tắm, Tống Nguyên Tư một mình đi ngoài. Không lâu sau, hắn lại trở về, đến mức An Tĩnh không phát Tống Nguyên Tư từng ngoài. An Tĩnh tắm xong, Tống Nguyên Tư cũng tắm một cách chóng, hai người liền trực tiếp giường đi ngủ.

Kể từ lần trước, lén ôm An Tĩnh bị phát , Tống Nguyên Tư bây giờ hoàn toàn không giả vờ nữa. An Tĩnh sấy khô tóc vào phòng, liền nhìn Tống Nguyên Tư ngồi trong chăn của cô, vừa đọc sách vừa đợi cô. cô vào, Tống Nguyên Tư đặt cuốn sách trên tay đầu giường, đường hoàng vén chăn , hiệu cho An Tĩnh nằm vào.

An Tĩnh: “……”

Ai lại không chăn ấm vào mùa thu chứ, An Tĩnh chóng chui vào trong chăn ấm áp. Tống Nguyên Tư ôm An Tĩnh thơm tho mềm mại trong lòng, vùi mặt vào tóc An Tĩnh hít một hơi thật sâu.

Người yêu ngọc mềm hương ấm, Tống Nguyên Tư nảy sinh ý nghĩ lãng mạn, bụng dưới tức thì cứng đờ, bàn tay ôm An Tĩnh cũng bắt đầu không ngoan ngoãn nữa. Mẹ Tống đã nói hắn ba tháng sau là có thể… Nhẹ nhàng xoa nắn vài chỗ, chạm đến một nơi mềm mại, tim Tống Nguyên Tư đập mạnh đến mức suýt nhảy khỏi cổ họng. Chờ một lúc, không nhận được tín hiệu từ chối của An Tĩnh, Tống Nguyên Tư kích động đến mức suýt nổ tung.

Cố nén cơ thể sắp nổ tung, Tống Nguyên Tư cúi đầu đặt một nụ hôn An Tĩnh, nhưng ngay khoảnh khắc chạm môi, hắn nhìn khuôn mặt bình yên đôi mắt nhắm nghiền của An Tĩnh… An Tĩnh ngủ rồi. nhận sự khác lạ của cơ thể, Tống Nguyên Tư thở dài một tiếng, hôn mạnh một mặt An Tĩnh, vội vàng đứng dậy đi ngoài.

An Tĩnh ngủ nửa chừng, đột nhiên bị chuột rút dữ dội ở bắp chân đau đến tỉnh giấc, cả chân vừa nhức vừa căng vừa tê vừa đau, khó đến mức An Tĩnh hít một hơi khí lạnh. Hầu ngay An Tĩnh vừa cử động, Tống Nguyên Tư đã tỉnh dậy, nhận được chân An Tĩnh không tự nhiên trong lòng, lập tức được vấn đề, vội vàng đi xoa bóp cho An Tĩnh. Chắc là thường xuyên xử lý tình huống , chuột rút của An Tĩnh chóng thuyên giảm. Mặc dù Tống Nguyên Tư phản ứng , An Tĩnh đau đến toát mồ hôi.

Tống Nguyên Tư ôm An Tĩnh vào lòng, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên đầu An Tĩnh, đôi mắt cúi xuống đầy vẻ xót xa. An Tĩnh rất lại ngủ thiếp đi, nhưng Tống Nguyên Tư thì không ngủ được, ánh mắt tham lam nhìn An Tĩnh trong lòng, ngắm nhìn hồi lâu, rồi lại ôm An Tĩnh thật chặt. Nỗi đau , An Tĩnh một lần là đủ rồi, hắn định phải nghĩ cách bổ sung thêm canxi cho An Tĩnh.

Sáng sau An Tĩnh tỉnh dậy, Tống Nguyên Tư không ở bên cạnh. An Tĩnh thường lệ đi vào bếp ăn cơm, vừa bước vào bếp đã ngửi mùi thơm của canh xương, nhìn kỹ mới phát trong nồi đất trong bếp lại canh xương lớn. An Tĩnh sững người một chút, sau đó nghĩ đến việc mình bị chuột rút vào ban đêm, lập tức đây là Tống Nguyên Tư để bổ sung canxi cho mình. Nhìn nồi canh xương trắng ngần sôi, An Tĩnh đột nhiên thán không thôi, cô coi nửa đầu bếp, cô hiểu rõ rằng canh xương cho đặc và trắng sữa thì ít phải hai tiếng.

Tống Nguyên Tư rốt cuộc đã dậy sớm đến mức nào, mới có thể cho cô nồi canh đặc và trắng sữa . Người đàn ông tuy miệng không nói gì, nhưng hành động lại luôn thể sự quan tâm của hắn đối cô. Trân trọng uống một bát canh xương “nhãn hiệu Tống Nguyên Tư”, An Tĩnh xách cuộn len khóa cửa rồi chạy sang nhà chị dâu Tiết.

Kể từ chị dâu Mã đến tìm Tống Nguyên Tư ngày qua, An Tĩnh luôn lo lắng những chị dâu khác trong khu lại đến tìm họ. Từ chối làm tổn thương tình , không từ chối thì cô làm việc không công. An Tĩnh đơn giản là cầm cuộn len chạy sang nhà chị dâu Tiết.

Ngoài dự liệu của An Tĩnh, mấy ngày nay không một ai đến gõ cửa nhà cô. Ngược lại, Tống Nguyên Tư tan làm về nhà ngày càng muộn hơn. Tối đó, đợi đến nhà họ Tiết bên cạnh đã ăn cơm xong rồi, Tống Nguyên Tư chưa về, An Tĩnh không khỏi có chút lo lắng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương