Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi An Tĩnh trở về nhà Tống, Anh cả Tống đã về rồi.
Mẹ của Tống Nguyên Tư kéo Anh cả Tống không chịu buông tay, Tống Nguyên Nguyên bên cạnh cũng nước mắt mưa.
Vương Chiêu Đệ đứng một bên toe toét.
Anh cả Tống và Tống Nguyên Tư trông rất giống nhau, chiều cao cũng xấp xỉ.
Chỉ là khí chất của người hoàn toàn khác biệt.
Anh cả Tống tuấn tú hơn, nho nhã một quân tử.
Tống Nguyên Tư kiên nghị hơn nhiều, nhìn là biết một người đàn ông mạnh mẽ.
An Tĩnh xích lại gần Tống Nguyên Tư, thầm: “Anh cả của anh Vương Chiêu Đệ, đúng là gặp họa rồi. Nếu là em, em cũng không muốn về nhà.”
Tống Nguyên Tư cúi lắng nghe, khóe miệng khẽ cong lên.
Sau đó nhỏ giọng giải thích: “Anh cả không về nhà là vì nhiệm vụ bận, em đừng nói linh tinh.”
An Tĩnh đánh giá Tống Nguyên Tư từ trên xuống dưới, “Anh coi em là đồ ngốc à.”
Tống Nguyên Tư mím môi không nói .
Tống Nguyên Tu mỉm nhìn em trai mình cúi thầm với em .
Anh ấy vốn nghĩ em trai mình cũng giống anh ấy.
Bây giờ nhìn lại, lại hoàn toàn trái ngược.
Anh ấy chưa từng em trai mình lại gần một người phụ nữ đến vậy, lại chiều theo chiều cao của cô ấy, vô thức cúi người xuống.
Anh ấy và em trai, cuối cũng có một người được hạnh phúc rồi.
An Tĩnh quay mặt lại đúng lúc đối diện với khuôn mặt tươi của Tống Nguyên Tu.
Vội vàng chào anh ấy.
“Anh cả về rồi ạ,”
An Tĩnh giơ con trên tay lên, “ hay nhà em cho em một con , em sẽ nấu món hầm nấm cho anh cả, anh cả cũng nếm thử tay nghề của em nhé.”
Tống Nguyên Tu nói: “Cảm ơn em .”
Vương Chiêu Đệ vậy vội vàng nói: “Tôi cũng cảm ơn em .”
Lời dứt, không khí tức trở nên lạnh lẽo.
An Tĩnh không tiếp lời, trực tiếp ném đồ tay cho Tống Nguyên Tư, giọng nũng nịu nói: “ còn không giúp em cầm đi, nặng c.h.ế.t đi được, tay em đau rát hết rồi.”
Lòng bàn tay trắng hồng của An Tĩnh quả nhiên xuất hiện vệt đỏ.
Trông đáng thương cực kỳ.
Tống Nguyên Tư tức nhận .
Vật nặng tay cuối cũng được người khác đỡ , An Tĩnh xoa lòng bàn tay đau nhức, nói với Anh cả Tống: “Vậy anh cả, em và Nguyên Tư đi vào bếp bận rộn trước nhé.”
Nói rồi nhìn Tôn nhìn mình đầy mong đợi bên cạnh, “ Tôn, đi thôi, chúng ta đi món này.”
Tôn tức hì hì đáp lời.
Bếp nhà Tống không lớn, người còn ổn, ba người tức trở nên chật chội.
Đặc biệt là Tống Nguyên Tư với tay chân dài.
Anh ấy gần không thể xoay người bếp.
Chỉ cầm đồ tay, đứng khép nép bếp.
An Tĩnh nhìn dạng đó của anh ấy bật khúc khích.
Tống Nguyên Tư vẻ mặt bất lực.
Con này là An Tĩnh sau khi giải quyết xong chuyện nhà Đại bá An Tĩnh về nhà An một chuyến.
Cha An Tĩnh hay đổi được con với người đồng nghiệp mua nguyên liệu.
Một con ăn ở nhà, một con cho con gái,
Đặc biệt ở nhà nhổ lông sạch sẽ, định mang đi cho An Tĩnh.
An Tĩnh hay về rồi.
An Tĩnh cũng không khó Tống Nguyên Tư, chỉ bảo anh ấy chặt thành miếng rồi đuổi anh ấy ngoài.
Tống Nguyên Tư ngoài sau đó liền Anh cả Tống nói chuyện về Cha của Tống Nguyên Tư.
anh em tập trung trò chuyện.
Cho đến khi một mùi hương nồng nàn bay tới, tức thu hút chú ý của Anh cả Tống.
Anh cả Tống hít sâu một hơi, cảm thán: “ Tôn bây giờ tay nghề giỏi đến vậy ?”
Mặc dù em nói sẽ nấu món hầm nấm cho mình, nhưng em xách một bó rau mà tay còn sưng đỏ, chắc hẳn ở nhà cũng là cô gái được nuông chiều từ bé, không phải động tay động chân vào việc bếp núc.
Cho nên anh ấy nghĩ An Tĩnh nhiều nhất cũng chỉ là phụ giúp Tôn thôi.
Còn về tay nghề của Tôn, anh ấy đã ăn rồi, thực không có kỳ vọng.
Bây giờ mùi hương nồng nàn này xông tới, Anh cả Tống chỉ nghĩ mình không về nhà, tay nghề Tôn đã tiến .
Ai ngờ, anh ấy nói xong, liền em trai mình mặt lạnh đi.
Tống Nguyên Tư mím môi, “Đây là tài nghệ của An Tĩnh, em ấy nói em ấy cho anh mà.”
“Tay nghề của em à.”
Anh cả Tống không kìm được trêu chọc anh ấy, “Em trai, chú có phúc khí không tồi đâu, em thật rất xuất sắc.”
Tống Nguyên Tư không nói , nhưng khuôn mặt căng thẳng lại giãn .
Anh cả Tống không kìm được kinh ngạc, em trai anh ấy từ nhỏ đến lớn đều mặt lạnh tanh, thể chẳng quan tâm đến bất cứ chuyện .
Lần tiên anh ấy trực tiếp em trai mình vì lời bình luận về một người phụ nữ mà cảm xúc thay đổi.
Ánh mắt ngạc nhiên của Anh cả Tống rơi vào người nhà Tống.
Mẹ của Tống Nguyên Tư còn ổn, nhưng ánh mắt của Tống Nguyên Nguyên lại vô phức tạp.
anh em nhìn nhau.
Tống Nguyên Nguyên khẽ gật .
Tống Nguyên Tu hiểu rõ.
Em trai anh ấy à, đã để tâm rồi.
Ngoài Tống Nguyên Tư, người nhà Tống là lần tiên được nếm thử tài nghệ nấu món thịt của An Tĩnh.
Đối với món hầm nấm này, từng người một đều kinh ngạc gặp thần.
Trên bàn ăn mọi người đều không kịp nói chuyện, cắm cúi ăn ăn để.
Vương Chiêu Đệ ăn đến mức không thể nhét thêm được nữa, mới cuối dừng bát.
Ăn xong theo thói quen dùng ống tay áo lau miệng, lau được nửa chừng, đột nhiên nhớ Tống Nguyên Tu đã về, vội vàng đặt bàn tay lau dở xuống.
Ánh mắt bắt đánh giá Tống Nguyên Tu ăn cơm.
Vương Chiêu Đệ càng nhìn càng động lòng, người đàn ông này chức vụ cao, đẹp trai, lại không đánh người, mỗi tháng còn cho cô ta tiền tiêu vặt, không uổng công cô ta mặt dày bám anh ta.
Lần này anh ấy về, cô ta nhất định phải sinh một thằng cu béo ú.
đồng một tháng đâu đủ cô ta tiêu.
Lần này cô ta phải nắm hết tiền trợ cấp của người đàn ông tay.
Hơn nữa còn phải nhân lúc có cháu nội, thể hiện địa vị chị cả của mình, thật dập tắt uy phong của con tiện nhân An Tĩnh!
Cô ta là người địa phương ?
Có người anh trai chứ?
Cái dáng vẻ hồ ly tinh của An Tĩnh, nhìn là biết số sinh con gái.
Cháu đích tôn của nhà Tống, chỉ có thể chui từ bụng cô ta!
Đợi cô ta có cháu đích tôn, xem cô ta không quản lý chặt cô ta mới lạ!
Nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn là ngủ với Tống Nguyên Tu.
Tống Nguyên Tu không về, chắc hẳn cũng thèm lắm rồi.
Cô ta nhìn rồi, Tống Nguyên Tu sống mũi cao thẳng, chắc hẳn chỗ đó cũng…
Vương Chiêu Đệ không kìm được đỏ mặt, ánh mắt tràn đầy tình ý nhìn Tống Nguyên Tu.
Cô ta nhất định sẽ hầu hạ anh ấy thật tốt.
Tống Nguyên Tu Vương Chiêu Đệ nhìn đến da tê dại, cho đến khi ánh mắt của Vương Chiêu Đệ bắt lướt xuống phần dưới của anh ấy, cuối anh ấy không thể chịu nổi nữa mà trừng mắt nhìn Vương Chiêu Đệ.
Vương Chiêu Đệ véo giọng, bắt chước giọng An Tĩnh nãy kêu tay đau với Tống Nguyên Tư, nũng nịu nói: “Ông xã, anh thế?”
Cảnh tượng thực chói mắt.
Không chỉ Tống Nguyên Tu buồn .
Tất cả người nhà Tống có mặt đều buồn .
An Tĩnh còn buồn đến mức gần muốn hết thịt ăn vào bụng !
Tống Nguyên Tư cũng nghe Vương Chiêu Đệ bắt chước An Tĩnh, sắc mặt tức trở nên lạnh lùng.
Vương Chiêu Đệ coi không , chỉ nũng nịu nói với Tống Nguyên Tu: “Ông xã, nếu anh ăn no rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi.”
Nói xong còn e lệ đưa cho Tống Nguyên Tu một ánh mắt đưa tình.
“Ọe!”
An Tĩnh lần này thật rồi.
Chói mắt, thật là chói mắt!
Cô ấy chỉ cảm mắt mình tạt nước ớt.
Cay đến nỗi nước mắt nhòe đi, không muốn mở mắt nữa.
Vương Chiêu Đệ tức nổi giận, “An Tĩnh, cô vậy? Tôi đâu có chọc cô, cô cái dạng này ?”
An Tĩnh ăn đã hết, uể oải nằm vật ghế.
Tống Nguyên Tư một tay ôm An Tĩnh, để An Tĩnh tựa vào lòng mình.
Tôn cũng bưng một cốc nước cho cô ấy súc miệng.
Nhìn Tống Nguyên Tư không chê bẩn mà ôm An Tĩnh, tức giận mắt Vương Chiêu Đệ càng tăng lên, “Cô giả cái chứ? Nhìn đàn ông là giả thành một ….”
“Đủ rồi!”
Tống Nguyên Tu tức giận nói: “Tôi sẽ không ngủ chung với cô, tôi ngủ thư phòng!”
Vương Chiêu Đệ tức không thèm để ý An Tĩnh nữa, thất thanh nói: “Tại ?”