Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9znbJAP146

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 206: Bị ép xem mắt - Cô ấy chỉ là một đứa trẻ

Tống Nguyên Tư giả vờ ngây ngô, “Tối mọi người ăn no chưa?”

Triệu Tông không dự, “Ăn no rồi, tay nghề của em dâu … Cậu đừng có chuyển chủ đề!”

Tống Nguyên Tư trầm ngâm gật , tự nói tự nghe: “Vậy mọi người đã ăn no, chúng tôi phép về . Muộn rồi, An Tĩnh con cũng mệt rồi.”

Không cho Triệu Tông cơ hội níu kéo, Tống Nguyên Tư bước nhanh vào phòng khách.

Nhìn thấy Tống Nguyên Tư núp lưng An Tĩnh, Triệu Tông đang định đuổi theo liền chân, nghiến răng tức giận.

Vừa khi An Tĩnh đặt đũa xuống, Tống Nguyên Tư đã kéo cô định đi.

An Tĩnh dự, “…Ai lại ăn xong là đi ngay, chúng ta nên giúp dọn dẹp bát đũa rồi hãy về.”

Tống Nguyên Tư vẫn kéo tay An Tĩnh không buông, “Ba người họ thương em có bầu mà còn nấu ăn ngon cho họ, nên bảo chúng ta về . Đây là tấm lòng của các chú, chúng ta không thể phụ lòng. Đúng không, Triệu Tông?”

Triệu Tông liếc nhìn bụng bầu của An Tĩnh, lại nghiến răng, “Đúng vậy, em dâu, em về sớm đi.”

Tống Nguyên Tư lập tức với An Tĩnh, “Vậy đừng nghĩ nữa, chúng ta về thôi, tắm rửa rồi ngủ đi, ngày mai em còn phải lớp. Anh Hai, chúng ta đi nhé!”

“Được!”

Anh hai An đứng cạnh Triệu Tông đáp lời, chân vẫn không nhúc nhích, mắt dán vào cây gậy đặt bên cạnh đùi Triệu Tông.

Người này đi đâu cũng mang theo, chẳng lẽ không định trả lại cho anh ta?

Triệu Tông này đang giận dữ nhìn chằm chằm vào Tống Nguyên Tư, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của anh hai An.

Anh hai An dự một , cuối cùng bước đi với bước chân nặng nề.

Triệu Tông cùng Vương Hoài Cao Thượng đứng ở cửa, nhìn theo ba người khuất dần.

“Vương Hoài, Cao Thượng, hai người xem kìa, thằng ch.ó họ Tống quen biết chúng ta lâu như vậy, chia tay còn không bằng tình cảm của em vợ nó dành cho chúng ta. Nhìn ánh mắt lưu luyến của em vợ kia kìa, còn thằng kia chẳng thèm ngoái lại!”

Triệu Tông vung cây gậy trong tay, nhìn theo bóng lưng Tống Nguyên Tư.

Sáng hôm , anh hai An tỉnh dậy, vuốt mái tóc rối bù, vừa ngáp vừa bước ra khỏi phòng ngủ, vừa vươn vai vừa nói: “Tiểu muội, hôm chúng ta còn đi… Á á á, Tống Nguyên Tư, sao cậu lại ở đây? Cậu không đi làm à? Tiểu muội của tôi đâu?”

Tống Nguyên Tư đặt tờ báo xuống, quay sang nhìn anh hai An, “Đợi anh, hôm không đi làm, cô ấy ở trường. Anh có muốn núi không?”

Anh hai An bước, cứng họng nói: “Không muốn, ngọn núi bình có gì lạ đâu, các cậu cứ đi làm đi, không cần quan tâm đến tôi. Tôi đến trường tìm tiểu muội chơi.”

Anh hai An thúc giục: “Muộn rồi, cậu không cần nghỉ để đi với tôi, mau đi làm đi.”

Tống Nguyên Tư mỉm , lắc từ chối: “Hôm không phải đi làm, tôi đã nghỉ rồi. Chúng ta có đủ thời gian để đi dạo trên núi. Anh Hai, đừng giấu nữa, An Tĩnh nói cô ấy biết anh rất muốn đi.”

Anh hai An đứng hình, vừa cảm động vừa thấy ngại ngùng, cố nén nụ : “Tiểu muội này… hiểu tôi quá đi.”

An Tĩnh vừa bước vào văn phòng đã thấy một nữ đồng nghiệp lạ mặt.

Tưởng là giáo viên khác lớp, cô không để ý, đặt túi xách xuống rồi định đi ra ngoài.

Cơn buồn tiểu của bà bầu khó nhịn.

Vừa quay người, cô đã ai đó nắm lấy tay.

Chu Dao nịnh nọt: “Cô An, đây là em gái tôi, cô thấy em gái tôi thế nào?”

An Tĩnh giật mình, nhìn cô gái mặt đỏ bừng bên cạnh Chu Dao, rồi lại nhìn Chu Dao, thốt : “Chị đưa em gái chị đến đây?!”

Chu Dao gật : “Đúng vậy, chúng ta không nói này hôm rồi sao? Chiều tôi nói với bố mẹ, họ đồng ý ngay, sốt sắng bảo tôi đưa em gái đến gặp! À, anh Hai đâu rồi? Không có anh Hai, làm sao xem mắt được?”

Chu Dao vừa nói vừa ngó nghiêng, cuối cùng dán mắt vào An Tĩnh: “Cô An, sao cô không lời hứa?”

Giọng điệu trách móc của Chu Dao khiến An Tĩnh bật .

“Tôi không lời hứa?”

An Tĩnh khoanh tay: “Vậy chị nhắc lại lời chúng ta nói hôm đi, nhớ xem tôi có đồng ý cho em gái chị xem mắt với anh Hai không?!”

An Tĩnh nói chắc nịch, chị Hà trong văn phòng cũng bỏ luôn việc giả vờ bận rộn, dỏng tai nghe câu , mắt sáng rực vì hiếu kỳ.

cũng chậm rãi tay.

Chu Dao vừa ngượng vừa tức: “An Tĩnh, tôi đã đưa em gái đến rồi, cô không biết điều nào sao? Sắp xếp một buổi xem mắt, gặp một lần có sao đâu?”

“Tôi không dám biết điều đâu, sợ gặp một lần rồi chị dính như sam vào người tôi! Hôm tôi đã từ chối, hôm chị dám tự ý đưa người đến xem mắt. tôi chiều theo, anh Hai mà dám nói không đồng ý, chị liền tố cáo anh ấy quấy rối! Chu Dao, chị tính toán hay đấy, may mà hôm anh Hai không đi cùng tôi, không thì không xem mắt cũng thành xem mắt rồi!”

Lời An Tĩnh vừa dứt, cô gái bên cạnh Chu Dao lập tức bịt mặt chạy mất.

Chu Dao mặt đỏ tía tai, định đuổi theo lại lại: “… An Tĩnh, em gái tôi có gì, tất cả là lỗi của cô!”

“Đến đổ rác cũng không bằng các chị! Tính dùng này để hãm hại tôi à?”

An Tĩnh lạnh lùng kéo tay Chu Dao, lôi mạnh ra cửa: “Chị giả vờ không hiểu lời người, vậy chúng ta tìm người nói với chị!”

Chu Dao lôi đi vài bước, bám chặt vào khung cửa: “… Tôi không đi!”

“Không đi cũng được!”

An Tĩnh lập tức buông tay.

Chu Dao vừa thở phào, đang thắc mắc sao lần này An Tĩnh dễ tính thế, đã thấy cô quay lưng vừa đi vừa lẩm bẩm:

“Núi không đến với ta, ta đến với núi. Chị không đi, tôi mời hiệu trưởng đến đây!”

Nhớ đến mấy vị hiệu trưởng, Chu Dao sợ toát mồ hôi, kéo An Tĩnh: “Tôi sai rồi, tôi nhận lỗi, cô đừng đi!”

An Tĩnh né nhanh, quát to: “Đừng động vào tôi, chị định đẩy tôi à?!”

Chu Dao sợ hãi rút tay lại, kêu : “Tôi không có!”

“Không có thì tránh xa tôi ra!”

An Tĩnh trừng mắt: “ chị khoảng cách, giờ tôi mang ba mạng người, chị không đền nổi đâu!”

Chu Dao lập tức lùi lại: “Tôi nghe lời, tôi khoảng cách. Vậy cô đừng tìm hiệu trưởng nữa nhé? Như thế hủy hoại thanh danh em gái tôi, nó chỉ là một đứa trẻ thôi!”

Chương 207

“An Tĩnh, cô xem này…..?”

“Cô nghe lời là vì cô biết làm hại con tôi, cô không đủ khả năng đền, đó là cô biết phân biệt lợi hại, có liên quan gì đến tôi?

Hơn nữa, em gái cô là một đứa trẻ, mà cô lại dẫn đến đây ép người ta phải xem mắt?”

An Tĩnh bước từng bước áp sát, “Sao, phạm sai lầm rồi mới biết em gái cô là một đứa trẻ sao?”

Chu Dao khựng lại một , ngay đó vừa xấu hổ vừa tức giận, “An Tĩnh, cô muốn gì thì cứ nhắm vào tôi, đừng động đến em gái tôi!”

An Tĩnh khẽ hừ lạnh, giọng lạnh như băng: “Cô yên tâm, tôi không bỏ sót cô đâu.”

Nói xong, An Tĩnh đứng dậy định bước ra ngoài.

Nhìn thấy An Tĩnh nói xong liền đi, Chu Dao trong lòng hoảng loạn, không dám cô lại, chỉ có thể lớn tiếng hỏi: “Này, An Tĩnh, cô định đi đâu?!”

An Tĩnh không bước, “Tôi đã nói rồi, đi tìm một người có thể khiến cô hiểu .”

Chu Dao sợ hãi chạy theo chặn An Tĩnh lại, nói : “Tôi đã nhận sai rồi, cô còn muốn thế nào nữa? Cứ phải tìm hiệu trưởng, cô muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi em gái tôi sao?”

An Tĩnh lại, nhìn thẳng vào Chu Dao, nghiêm túc nói: “ tôi không nói rõ, người g.i.ế.c chính là tôi anh hai tôi! Chu Dao, là cô tính toán anh hai tôi .

Rõ ràng đã nói không xem mắt, vậy mà cô vẫn dẫn người đến. hôm anh hai tôi đi cùng tôi, liệu ngày kia cô có loan tin họ sắp cưới không?

Anh hai tôi không lấy em gái cô là anh ta đang lừa tình sao?”

Chu Dao sợ hãi, lắp bắp biện minh: “ anh hai cô… cũng đâu có đến?”

“Anh ấy không đến là may mắn của chúng tôi, không phải để cô thoát tội.”

An Tĩnh gương mặt căng thẳng, lùi lại vài bước khoảng cách an toàn với Chu Dao, mỉa mai: “Đừng tưởng anh hai tôi không đến, mục đích của cô không thành thì tôi bỏ !

Nói với cô, dù cô nói gì tiếp theo tôi cũng không tin.

Miệng lưỡi của cô đã dạy tôi một bài học rồi!

Để tránh việc cô tiếp tục đi khắp nơi nói anh hai tôi coi cô, cố tình lừa cô đến xem mắt, tôi nói với mọi người .”

Chu Dao hoàn toàn sụp đổ, nhìn An Tĩnh bước đi đầy phẫn nộ, ánh mắt cầu cứu liền hướng về phía chị Hà trong phòng: “Chị Hà, em em gái cũng là chị nhìn lớn, chị giúp chúng em với!”

Chị Hà sợ đến mức đánh rơi cả ca sứ, nước nóng đổ đầy người, không kịp lau nói: “Tôi chỉ là một giáo viên bình , tôi không làm được gì đâu.”

Chị Hà muốn phát điên, không sợ đắc tội với Chu Dao – con ch.ó điên có óc kỳ lạ, chị đã muốn nhổ thẳng vào mặt cô ta.

Nhìn lớn cái gì?

Tính ra chị cũng chỉ làm đồng nghiệp bình với Chu Dao được hai năm, em gái cô ta hai năm chị mới gặp ba lần!

Huống chi bọn họ còn không có !

Thấy Chu Dao còn định nói gì, chị Hà đứng phắt dậy, hướng ra cửa nói: “Gì, Đen nói trong lớp có học sinh đánh nhau? Tôi phải đi xem ngay!

Con cái cha mẹ nuôi khôn lớn không dễ, ai thương cũng đau lòng!”

“Chị Hà…”

Chị Hà bước nhanh ra ngoài: “Dao à, chị có việc gấp đi ! Ngày nào cũng bận rộn, đến nước trên người còn chưa kịp lau.”

Tiếng “lau” còn chưa dứt, bóng chị Hà đã biến mất.

Lời chị Hà nhanh như s.ú.n.g liên thanh, Chu Dao không kịp chen vào, đợi chị nói xong thì chị đã chuồn mất.

Chu Dao tức giận dậm chân, định nói gì đó với trong phòng, bỗng phát hiện không biết từ nào cô ta cũng đã lẻn đi.

Nhìn văn phòng trống trơn, Chu Dao căm phẫn chửi vài câu:

“Toàn một lũ tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa!”

“Đã không phải g.i.ế.c người phóng hỏa, cũng chẳng tốn tiền, chỉ cần nói vài lời giúp, có cần phải trốn nhanh thế không!”

“Phí cả bánh quy Tần Phong đãi lũ súc sinh này!”

Kế hoạch dụ dỗ hai người trong phòng nói không có gì thất bại, Chu Dao chửi một rồi đuổi theo An Tĩnh.

Khoảng năm phút khi Chu Dao đi, từ trong tủ góc phòng, bò ra.

Chu Dao hốt hoảng chạy đến văn phòng hiệu trưởng, An Tĩnh đang dựa lưng vào ghế liền ngồi thẳng dậy, với mấy vị hiệu trưởng trong phòng: “Người đến rồi, vậy tôi có thể nói trực tiếp, để này không có ai bảo tôi thêm mắm thêm muối, nói các vị không phân biệt trắng đen.

Tôi đến nên tôi nói , cô Chu có gì muốn nói thì đợi tôi nói xong đã.”

Chu Dao vốn sợ nhất mấy vị hiệu trưởng trong trường, luôn cảm thấy khí thế của họ áp đảo, dù bình họ rất ôn hòa trong lòng lại có nỗi sợ vô hình.

này, nghe An Tĩnh nói phân thứ tự, Chu Dao lập tức như chim cút bịt miệng.

Dưới ánh mắt kinh hãi van của Chu Dao, An Tĩnh kể rõ đuôi việc, cuối cùng cũng nói yêu cầu của mình:

“Tôi hy vọng trong giờ nghỉ giải lao, cô Chu có thể lỗi tôi anh hai tôi loa phát thanh, minh oan cho chúng tôi.”

Hiệu trưởng Tô trầm ngâm một : “ đúng , tôi thấy không vấn đề gì, các vị nghĩ sao?”

Mấy vị hiệu trưởng được hỏi đều lắc .

Phó hiệu trưởng thậm chí trực tiếp lạnh mặt, liếc nhìn Chu Dao: “ đúng , người có đạo đức nghề nghiệp như vậy, đuổi việc cũng không quá.”

Phó hiệu trưởng Cao mấp máy môi, cuối cùng im lặng.

Chu Dao sợ đến mức mặt mày tái mét, ánh mắt cầu cứu hướng về phó hiệu trưởng Cao. Phó hiệu trưởng Cao phụ trách cấp hai của trường, bình ông là người ôn hòa nhất, cô không muốn làm kiểm điểm, càng không muốn đuổi việc!

Phó hiệu trưởng Cao mỉm an ủi cô: “Phần việc cô An vừa trình bày, cô có ý kiến gì không?”

Chu Dao mắt sáng , định mở miệng, phó hiệu trưởng Cao đột ngột ngắt lời: “Tôi ghét nhất loại người gian dối, khi nói cô phải suy nghĩ kỹ.

Cô Chu, chúng ta cùng làm việc hai năm, đừng để tôi thất vọng.”

Chu Dao ngây người một , hoảng hốt tránh ánh mắt của phó hiệu trưởng Cao, im lặng một : “Tôi… không có ý kiến, phần việc cô An nói không sai, tôi thực không có ý gì khác.

Tôi chỉ thấy anh hai cô An rất tốt, muốn tạo cơ hội cho em gái tôi thôi!”

Chu Dao bỗng nhiên khóc như mưa, nức nở: “Phó hiệu trưởng Cao, ông biết hoàn cảnh gia đình tôi, con gái nông thôn chúng tôi muốn lấy được người đàn ông tốt không dễ.

Tôi chỉ muốn em gái tôi có cuộc sống tốt hơn.

Tôi biết mình sai rồi, tôi lỗi cô An, cô muốn tôi làm gì cũng được.

Chỉ mong cô đừng bắt tôi lỗi loa phát thanh.

Tôi thì không sao, em gái tôi thì sao?

Nó là một cô gái ngoan, danh tiếng hỏng rồi này lấy ai?”

Chu Dao khóc đến nỗi nước mắt nước mũi dính đầy mặt, tiếng khóc như mếu máo.

Phó hiệu trưởng Cao nhìn thấy không nỡ, quay sang hỏi An Tĩnh, thận trọng nói: “An Tĩnh, cô xem này…..?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương