Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36XlbYBj

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sáng , tôi thức dậy gà còn kịp gáy lần thứ ba. Mặt vừa ló, sương vẫn còn bám trên hàng cau nhà. Tôi ngáp một cái , dụi mắt, … đập vào mặt sự thật: tôi vẫn đang ở thập niên 70.
Không điện thoại, không wifi, không TikTok.
Tôi đã chính thức trở thành cư dân của thế giới “cổ đại hiện đại” này.
Lan Anh đã dậy từ lâu, đang quét sân, mái tóc đen thả ngang lưng, tà áo bà ba phất phơ. Tôi nhìn cô mà chợt … xúc động. Mẹ tôi đây — tuổi mười bảy, trong veo, hề trải qua những mệt mỏi của tương lai.
“Nguyệt, dậy hả? nay theo tớ trường nhé!” – cô gọi, giọng tươi rói.
Tôi giật mình: “Tớ á? Đi học… sao?”
“Chứ cậu ở nhà làm ? Với lại tớ kể cậu bị té, cô giáo muốn để xem cậu có ổn không.”
Tôi đơ ra năm giây. Đi học ở… trường mẹ tôi sao? Tức là tôi sắp những người của mẹ, có cả “bà ngoại tương lai” trong buổi họp phụ huynh. ơi.
Nhưng nếu tôi muốn giúp mẹ ba thì… cũng phải bắt đầu từ đây thôi.
Tôi hít sâu, quyết định “vào vai”.
Trường học năm 1977 nhỏ xíu, tường vàng, cổng sắt xanh đã bong sơn. Sân trường lát gạch đỏ, vài hàng phượng vươn cành rợp bóng. Tôi nhìn đám học sinh trong áo trắng sơ mi cũ, chợt yên bình đến lạ. Không ồn ào, không điện thoại, không tiếng chuông báo bài đăng mới — có tiếng ve tiếng cười giòn tan.
“Tớ giới thiệu nhé, đây là Minh – mới của tớ.” Lan Anh nói, kéo tôi vào lớp.
Cả đám của cô trố mắt nhìn. Một đứa hỏi: “Ủa, sao lạ vậy, bao ?”
Tôi gãi đầu: “… tớ mới chuyển .”
Một khác cười: “Cậu ăn nói vui ghê. Mặc đồ cũng lạ nữa, nhìn kiểu kiểu…”
Tôi cúi xuống: áo bà ba, quần đen, dép guốc – còn mà không lạ? Nhưng may quá, nghĩ tôi là con nhà quê ở xã bên.
học bắt đầu. Tôi ngồi cạnh Lan Anh, tỏ ra nghiêm túc dù đầu óc quay cuồng. Mấy công thức Vật lý kiểu cũ, chữ viết phấn loằng ngoằng trên bảng, tiếng quạt kẽo kẹt – tất cả khiến tôi vừa buồn ngủ vừa… nhớ trường mình ở 2025.
Giữa ra chơi, Lan Anh kéo tôi ra sân.
“Ê, để tớ giới thiệu cho cậu người này nhé. Anh Quân sang trường tớ lắm, học trường kỹ thuật kế bên. Vui lắm!”
Tôi giả vờ ngạc nhiên, tim thì đập thình thịch.
Đó chính là người tôi đang tìm.
đầy năm phút , tiếng xe đạp vang ngoài cổng. Anh Quân hiện ra – áo sơ mi trắng, tay áo xắn cao, đẩy chiếc xe cũ với nụ cười hiền. Dưới nắng, anh trông thật trẻ, khác xa hình ba tôi nghiêm nghị càm ràm rửa chén.
Lan Anh vẫy tay: “Anh Quân! Ở đây nè!”
Anh dừng xe, nhìn tôi thì hơi sững lại. “Ơ, trước… Minh hả?”
“Dạ, chào anh,” tôi lễ phép.
Anh gật đầu cười: “ đó em đi chợ với Lan Anh hả? khỏe ?”
“Tốt ạ,” tôi cười, giấu vẻ bối rối.
Lan Anh hỏi: “Anh sang làm thế?”
“Trường kỹ thuật có buổi nói chung, anh qua mượn loa.”
“Vậy hả, để tụi em phụ anh.” – Lan Anh nhanh nhảu.
Tôi lập tức chen vào: “ để tớ đi lấy giúp anh, Lan Anh đi nghỉ chút đi!”
Cô tròn mắt: “Ủa, sao tự nhiên?”
“ thì… để tớ vận động xíu, khỏe người mà.”
Sự thật là tôi đang “tạo hội” để hai người đi cùng nhau – đúng như trong lời mẹ kể. Nhưng trong tình huống này, tôi lại lỡ… giành mất chỗ của mẹ.
Kết quả, người dắt xe đi cùng anh Quân không phải Lan Anh – mà là tôi.
Tôi tự cốc đầu mình trong : “ ơi Minh Nguyệt, mày đang phá game đó biết không?”
Trên đường, anh Quân nói nhẹ nhàng: lớp học kỹ thuật, ước mơ chế tạo radio. Tôi đáp cho có, đầu thì nghĩ cách “rút lui chiến thuật” sao cho mẹ tôi có hội.
gần đến phòng mượn loa, tôi bèn giả vờ khựng lại:
“Anh Quân, hình như em để quên… cái khăn ở chỗ Lan Anh, em quay lại nha!”
Anh cười: “, em cứ đi, anh tự xách cũng được.”
Tôi quay gót chạy, nhẹ nhõm. “Tốt, cứu vãn được .”
Nhưng trở lại sân, Lan Anh đã biến mất.
Tôi chạy đi tìm, thì cô đang đứng nói … với một anh khác.
ơi, ai đây nữa?!
Anh ta trông nghệ sĩ hơn, tóc hơi , tay cầm cây đàn guitar gỗ, đang cười nói rất tự nhiên. Lan Anh cũng cười, đôi má hồng .
Tôi đứng như trồng. Đây không nằm trong kịch bản.
Tôi tiến lại gần, giữ giọng bình thản: “Lan Anh, cậu quen anh này hả?”
Cô cười: “, anh – học khoa âm nhạc ở trường tỉnh. qua mượn phòng tập.”
Anh cười thân thiện: “Chào em. của Lan Anh hả?”
“Dạ…” tôi đáp, mặt cứng đờ.
Trong tôi, báo động đỏ vang rền.
Không, không được! Người này không phải “ba tôi”! Đây là biến số, là nguy đe dọa tương lai của tôi!
Tôi tỏ ra bình tĩnh nhưng đầu óc rối tung: làm sao để “chuyển hướng” cảm xúc của mẹ tôi khỏi anh chàng này?
Tôi bèn chen vào câu , nói đủ thứ linh tinh: thời tiết, môn học, thậm chí hỏi cả “anh có thích khí không?” để đổi chủ đề.
Anh nhìn tôi cười cười: “Em vui tính ghê.”
Lan Anh thì cốc đầu tôi: “Cậu làm hỏi người ta kì cục vậy.”
Tôi cười gượng. Kế hoạch “tạo hội” cho ba mẹ đã chuyển sang “phá hội” với người khác.
Chiều , tôi cùng Lan Anh đạp xe qua cánh đồng. Nắng nghiêng vàng rực. Cô vẫn nhắc buổi lúc trưa, vẻ mặt hồn nhiên:
“Anh dễ thương ha, còn hứa nào dạy tớ đàn.”
Tôi suýt té khỏi xe.
“… chắc rảnh quá nên nói chơi thôi.”
“Không, thiệt đó. còn hỏi tớ thích bài .”
“… đừng tin mấy lời đó, mấy anh nghệ sĩ nói cho vui à.”
Lan Anh nhìn tôi: “Cậu sao lạ quá, ganh hả?”
Tôi nghẹn lời. Ganh thật, nhưng không phải kiểu đó! Tôi ganh vì “định mệnh” của mẹ đang trật bánh!
Tối, tôi nằm trên giường, nhìn trần nhà, nặng trĩu.
Tôi nhớ ba tôi – người hiện tại – với dáng ngồi đọc báo, tiếng cằn nhằn nhẹ nhàng, thỉnh thoảng pha ly cà phê cho mẹ. đã từng cãi nhau, nhưng tôi biết thương nhau sâu sắc.
, tất cả điều đó đang đứng bên bờ… bị xóa bỏ, vì tôi làm sai một bước.
Tôi bật dậy, thì thầm:
“Không, mình phải sửa lại. Mai mình sẽ khiến nhau, đúng cách.”
, tôi bàn kế hoạch với chính mình: “Tạo tình huống tuột xích xe – giống như mẹ từng kể.”
Tôi chuẩn bị sẵn: giấu cái kẹp sắt nhỏ, tính toán chỗ đường dễ tuột xích. Lan Anh rủ tôi đi chợ, tôi giả vờ bận để cô đi một mình.
“Cậu không đi hả?”
“Không, tớ mệt chút.” – Tôi cười bí ẩn.
Tôi rình hàng cây, tim đập thình thịch. Xe Lan Anh đi ngang, tôi nhẹ nhàng tung kẹp sắt ra. Bánh xe khựng lại – “xoẹt!” – hoàn hảo!
Tôi mừng thầm: “Được ! ba tôi – anh Quân – sẽ đi ngang giúp cô ấy, y như định mệnh!”
Nhưng kịp ăn mừng, một giọng nam khác vang :
“Lan Anh, xe hư hả? Để anh giúp!”
Tôi quay lại. Anh .
Là anh chứ không phải anh Quân!
Tôi há hốc miệng nhìn anh ta nhanh nhẹn cúi xuống sửa xe cho Lan Anh, còn cô thì cười rạng rỡ. Tất cả diễn ra y như cảnh “định mệnh” — nhưng với sai người.
Tôi biết đứng c.h.ế.t trân, cầm cái kẹp sắt trên tay, mặt đơ ra như tượng.
cùng đạp xe đi khuất, tiếng cười của Lan Anh vang giữa cánh đồng. Tôi trống rỗng.
Kế hoạch “ghép đôi” đầu tiên của tôi đã thất bại… một cách hoàn hảo.
Tôi lầm bầm:
“ ơi, sao mày lại phá chính tương lai của mình vậy, Minh Nguyệt ơi…”
Tôi nhìn bầu chiều, ánh nắng nhạt dần rặng tre. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi lúa chín.
Trong thoáng chốc, tôi nghe như có ai đó thì thầm trong gió:
“Không dễ đâu con à… muốn bảo vệ thời gian, phải hiểu trái tim con người trước đã.”
Tôi sững lại. Ai nói thế? Không có ai quanh đây cả. có gió, tiếng ve, nhịp tim tôi đập loạn trong lồng ngực.
Tôi cười khổ. “, hiểu . Chặng đường này còn lắm.”
giữa ánh chiều tàn của thập niên 70, tôi – cô gái từ tương lai – nhận ra rằng:
Thay đổi quá khứ dễ hơn tôi tưởng,
nhưng đưa nó đúng hướng mới là điều gần như không thể.