Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDWMIU6E

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi anh Tuấn mà cảm giác như đang đi vào vùng không khí đặc quánh lại. Sau mỗi chân, không gian phía sau tôi như bị nuốt mất: âm thanh mờ dần, gió biến mất, lá cây ngừng rung. A, B và C đằng xa, nhỏ lại như qua một tấm kính dày.
Tôi quay , nhưng đôi chân như bị dính xuống đất — không phải do anh Tuấn, mà do đó khác đang lôi tôi đi.
Cuối cùng anh ta dừng lại dưới bóng một cây bàng lớn. Ánh sáng nắng xuyên qua tán lá chiếu lên gương anh ta, nhưng kỳ lạ là… ánh sáng không chạm vào bóng sau anh ta. Nó chỉ chạm vào cơ , tắt lịm khi rơi cái bóng ấy.
Một cái bóng không tuân ánh sáng.
Tôi hít mạnh: “Anh rốt cuộc là ai?”
Anh Tuấn tôi lâu mức tôi gần như chạy.
“Em thấy .” — anh ta nói khẽ.
“Cái bóng đằng sau tôi.”
Tôi lùi nửa .
Anh Tuấn không động đậy.
“Đó không phải là… quỷ hay ma.” — anh ta tiếp tục. “Đó là mảnh thời gian.”
Tôi nhíu mày. “Ý anh là ?”
Anh Tuấn thở dài, ngẩng lên tán cây bàng như để tìm lời giải thích.
“Tôi không sinh ở 1977, Minh Nguyệt. Tôi từ một điểm… nằm giữa hai thời mốc. Tôi gọi nó là ‘giao ’.”
“Giao ?”
“Là nơi những dòng thời gian gặp nhau khi sắp đặt lại.”
Tôi siết bàn tay mình, cảm giác như đang nghe một không dành cho con người.
Anh Tuấn nói chậm rãi:
“ người chọn để ở giao . người bị buộc phải ở đó. Và người… bị vào mà không biết.”
Tôi cảm thấy gai lạnh chạy dọc sống .
Người nào… bị vào mà không biết?
Mắt anh ta dừng lại ở tôi.
“Minh Nguyệt… em thuộc dạng ba.”
Tôi khựng lại.
“Toàn bộ chuyện này… xảy vì tôi?”
“Không.” — anh Tuấn nhạt . “Vì dòng thời gian của em không ổn định. Nó cứ trượt khỏi quỹ đạo, dù tôi đã cố giữ nó lại.”
“Anh giữ tôi lại? Vì ?”
Anh im lặng một thoáng, thẳng vào mắt tôi:
“Vì nếu không, em biến mất khi kịp trở về tương lai.”
Tim tôi như bị bóp lại.
“Biến… mất?”
“Đúng. Em nghĩ vì mấy hôm em liên tục chóng ? Mơ thấy bóng tối? Nghe tiếng thì thầm? Vì em không còn trong thời gian của mình. Em đang… lệch.”
Tôi thấy cổ họng khô khốc.
“Vậy anh là ? Người giám sát thời gian à?”
Anh Tuấn bật cười nhẹ, một tiếng cười nghe vừa mệt mỏi vừa chua chát.
“Tôi không phải người giám sát. Tôi là người… sửa lỗi.”
Tôi cau mày: “Ý anh là… tôi là lỗi?”
“Không. Mạch thời gian của ba mẹ em mới là lỗi.”
Tôi giật thót.
“ ? Chẳng phải yêu nhau cưới nhau đó ?”
Anh Tuấn tôi như đang cố lựa lời để không làm tôi tổn thương.
“ đáng lẽ… không thuộc về nhau.”
Lòng tôi như đổ sụp.
“Anh nói dối.”
“Không.”
anh nhẹ như đang nén hàng trăm năm mệt mỏi.
“Hai người không giao nhau trong dòng thời gian gốc. Cuộc gặp của năm 1977 vốn không tồn .”
Tôi lắc liên tục:
“Không nào. Nếu không gặp nhau thì tôi—”
“Em không tồn . Và chính vì em tồn , dòng thời gian phải bẻ cong để chứa em vào. Gây vết nứt. Gây ‘bóng ’ đằng sau tôi.”
tôi ong ong.
Đây là… quá lớn. Quá bất ngờ.
Tôi cố gào lên: “Vậy tôi lại ở đây? Ai tôi về 1977?”
Anh Tuấn im lặng một lúc.
“ người em sửa lại lịch sử hướng phù hợp hơn với tương lai.”
Tôi nheo mắt.
“Là anh?”
“Không.”
Anh ta đáp ngay lập tức.
“Người đó mạnh hơn tôi. Ở trên tôi. Và… chưa từng xuất hiện em.”
Tôi siết tay.
“Là ai?”
Anh Tuấn lắc .
“Tôi không phép nói. Nhưng hắn em điều chỉnh lại điều duy nhất gây lệch .”
Và anh ta nói chậm rãi, như đang dìm tôi xuống nước:
“Em phải khiến ba mẹ em… chia xa.”
Tôi c.h.ế.t .
Toàn thân tôi đông cứng.
“Không. Không đời nào. Tôi đây là để giúp với nhau!”
“Chính điều đó khiến em càng gần với việc bị thời gian nuốt.” — anh ta tới một . “Em biết vì bóng luôn sau em không? Vì mỗi lần em can thiệp, dòng thời gian phải bẻ cong thêm một chút. một lúc nào đó, nó bẻ thẳng lại.”
Tôi run lên.
“Nếu tôi không làm …?”
Anh Tuấn tôi với gương không chút cảm xúc.
“Em mất tồn khi tới chương cuối.”
Tôi lùi nửa , tim nổ tung.
Và đó là lúc bóng sau anh Tuấn… động đậy.
Nó không còn yên nữa.
Nó trườn khỏi cơ anh ta, bám vào đất, dài như làn khói đặc.
Tôi nghẹn thở.
Anh Tuấn chồm tới, nắm lấy cổ tay tôi:
“Đi tôi. Tôi giữ em an toàn.”
Nhưng tay tôi bị giật mạnh về hướng ngược lại. Một lực vô hình tôi sau.
“Nguyệt!!”
Tôi quay — A, B, C đang chạy .
Mắt tôi mở lớn.
Nhưng làm tôi lạnh sống không phải ba đứa .
Mà là C.
Ánh mắt C… sáng lên màu bạc.
Không phải ánh sáng bình thường.
Ánh sáng như… phản chiếu một thế giới khác.
C hét lên, vang như bị hai tầng âm chồng nhau:
“ĐỪNG CHẠM VÀO CHỊ ẤY! ANH KHÔNG QUYỀN!”
Bóng sau Tuấn xoắn mạnh lại.
Tuấn gầm thấp:
“Thằng nhóc… cuối cùng cũng lộ .”
Tôi choáng váng.
Lộ ?
Lộ cái ?
C là ai… hoặc cái ?
C lao tới, chắn giữa tôi và Tuấn.
Ánh sáng bạc quanh người C lan rộng như một vòng tròn bảo vệ. Bóng chạm vào rìa ánh sáng thì co rút lại như bị bỏng.
Tuấn nheo mắt, lùi một .
A thét lên: “C?! Em đang làm vậy?!”
Nhưng C không ai trong chúng tôi.
C chỉ thẳng vào Tuấn.
“Anh không đụng vào thời của chị ấy. Không phải nhiệm vụ của anh.”
Tuấn bật cười lạnh:
“Và nhiệm vụ của mày là ? Bảo vệ cô ta khỏi sự thật?”
C không blink mắt, nhỏ nhưng vô cùng sắc:
“Nhiệm vụ của em là khóa lại đang lệch. Không phải phá.”
Khóa lại?
Tôi nghẹn họng.
C là… người giữ cửa?
Người của giao ?
Hay… một dạng thực khác?
Tuấn siết tay, trầm đi:
“Nó đã bắt . Mày không cản đâu.”
C nhắm mắt, hít sâu.
“Em biết. Nhưng em giữ chị ấy sống cuối.”
Gió xung quanh xoáy mạnh.
Bụi đất bốc lên.
Không gian như bị giãn thành hai lớp.
Một bên là ánh sáng bạc của C.
Một bên là bóng của Tuấn.
Tôi giữa.
Và lần tiên, tôi hiểu một phần sự thật:
Cuộc chiến này… là vì tôi.
Và tôi chỉ còn hai chương để quyết định số phận của chính mình.
Ánh sáng bạc vụt bùng lên.
Bóng nổ tung thành hàng trăm mảnh.
Và tôi nghe Tuấn vang vọng, nát vụn gió:
“Nguyệt… em phải… chọn…”
Mọi trắng xoá.
Tôi ngã xuống.
Và chìm vào tĩnh lặng.