Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4foAuX92ez

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9 (Cuối)

Tôi tỉnh dậy trong mùi gỗ cũ, thoang thoảng mùi lá bàng phơi khô ngoài hiên. Không còn tiếng gió xoáy, không còn ánh sáng bạc, cũng không còn tiếng gầm của bóng tối. Chỉ là buổi chiều êm ả của khu tập thể 1977 — nơi những con người bình dị , yêu, toan từng bữa.

Tôi nằm trên giường của Lan Anh.

Một giọng nói quen thuộc vang :

“Con tỉnh rồi à?”

Tôi quay đầu — là mẹ tôi, mẹ của năm 1977. Áo bà vắt vai, tóc hơi rối, trông như vừa từ bếp chạy . Nhưng gương bà… dịu dàng, nhưng lắng rõ rệt.

“Con mơ ác mộng ?”

Tôi không trả lời được. Cổ họng nghẹn .

Lan Anh xuống mép giường, xoa đầu tôi, bàn tay bà ấm. “Nãy con la hét lớn lắm. Mớ dữ lắm. Má cứ tưởng…”

Bà không nói hết câu.

Tôi nhìn gương — gương tôi từng nhìn mỗi ngày trong tương lai, nhưng đã bao lâu rồi tôi không sự ngắm nhìn mẹ? Chúng tôi ở tương lai, vội vã, mệt mỏi, đôi khi cãi vì những chuyện xíu. Nhưng giờ đây nhìn mẹ của tuổi trẻ — sự dịu dàng khiến lồng n.g.ự.c tôi thắt .

“Mẹ ơi… con xin lỗi…”

Tôi bật không kìm được.

Mẹ tôi hơi ngạc nhiên, nhưng môi bà cong thành cười.

“Con gái lớn rồi nói chuyện y như năm tuổi. Xin lỗi gì? Đứa nào cũng có lúc khó ở chứ.”

Tôi chui tay mẹ, áp trán vai bà. Hơi ấm tôi nhớ nhà hơn bao giờ hết. Nhớ đến mức đau âm ỉ.

Tôi nghĩ… nếu thời gian có linh hồn, chắc nó cũng không nỡ tổn thương ai đẹp thế này.

Mẹ vỗ lưng tôi.

“Con cứ ở đây ngủ thêm chút đi. Má nấu canh rau tập tàng ngoài kia, tí con dậy ăn.”

Tôi chỉ nắm tay mẹ chặt hơn.

Nếu có thể đóng băng khoảnh khắc này… tôi muốn nó dài thêm chút nữa.

Buổi chiều trôi qua như hơi thở.

A B ngoài hiên cãi vì nồi khoai lang bị khê.

C … lạ nhất. Em dưới bậc tam cấp, nhìn xa như người lớn. Nhưng khi tôi bước , C quay nhìn tôi, nở cười cười trẻ con, trong veo.

“Chị ổn chưa?”

“Ổn rồi.”

C gật đầu, rồi chìa một miếng khoai lang cháy đen.

Tôi bật cười. “Em muốn g.i.ế.c chị hả?”

C chớp : “Ăn đi cho tỉnh.”

“Không.”

. Khoai này cháy nhưng phần trong còn ăn được.”

“Không.”

B ở trong cánh cửa thò đầu :

“Tao cảnh báo nhe, khoai A , độc lắm.”

A quát: “Vừa phải nha thằng B!”

Tôi bật cười.

Tiếng cười trái tôi đi.

Cảm giác bình thường này… quen đến mức tôi thèm thuồng.

Giữa cơn hỗn loạn của thời gian, giữa bóng đen ánh sáng, giữa những lời đe dọa những bí mật… đôi khi điều cứu chúng ta là khoảnh khắc , vài đứa bạn, vài cười.

Tôi xuống cạnh C.

“C… lúc sáng, em nói những điều … em sự—”

C đặt ngón trỏ môi tôi.

“Không nói chuyện hôm .”

Tôi im.

Giọng C mềm lạ:

“Hôm … chị chỉ cần giống như một cô gái 1977. Không là người xuyên không, không là lỗi thời gian, không là gì hết.”

Một cơn gió lùa qua, mang theo mùi hoa bưởi thoang thoảng.

Tôi hiểu.

C đang cố… giữ cho tôi không gãy.

Giữa những cuộc chiến tôi không hiểu rõ, em bé này — hay thứ đứng bên trong em — chọn bảo vệ tôi bằng cách đơn giản nhất: giữ tôi như một con người bình thường.

Tôi gật đầu:

“Hôm chill, ha?”

C mỉm cười: “Ừ. Chill.”

Chiều xuống, anh đến tìm Lan Anh.

Tôi đứng cửa nhìn, không can thiệp như mọi hôm. Tôi chỉ quan sát mẹ mình — cô gái 17 tuổi — ngượng ngùng cầm vạt áo, chốc chốc liếc sang người con trai đang đứng lúng túng trước cổng.

Anh gãi đầu:

“Lan Anh… hôm em có mệt không? Nghe nói bạn em— à, cái cô bé Minh Nguyệt— ngất, em quá trời phải không?”

Mẹ tôi đỏ :

“Không phải quá trời, … tại bạn em yếu xíu.”

“Em là anh hiểu .”

Anh cười hiền.

cười … tôi từng thấy ở người ba hiện tại của tôi vô số lần — đặc biệt mỗi khi ba nhìn mẹ.

Tự dưng tôi cay mũi.

Nét chân … không thể là “sai lệch”.

Không thể là “không đáng tồn tại”.

Họ yêu rõ ràng như nắng ngoài sân kia.

Nếu thời gian muốn chia rẽ hai người như vậy… thời gian, chính nó mới sai.

Tôi lặng lẽ lùi về.

Một bàn tay túm lấy áo tôi.

“Chị khóc hả?” — C ngước hỏi.

Tôi lau .

“Không. Gió bay thôi.”

C gật, không vạch trần tôi.

“Nhưng… nếu chị muốn ba mẹ ở bên , em giúp.”

Tôi cứng người.

“Tại ? Em là… em thuộc phe nào?”

C nhìn tôi rất lâu.

cùng, em nói :

“Em thuộc phe ‘giữ những người chị thương còn ’.”

Tôi không nói được gì nữa.

Tối , khi mọi người ngủ, tôi sân một mình. Trăng non cong mỏng như sợi chỉ. Gió thổi .

Tôi ôm gối, ngẩng trời:

“Nếu có ai đang nghe… nếu thời gian có tai… ơn đừng lấy ba mẹ tôi.”

Tôi khẽ cười.

Trên đời này mấy ai cầu nguyện với “thời gian”.

Bỗng có tiếng bước chân lưng.

Tôi quay — là anh .

Anh xuống cạnh tôi, không hỏi gì, chỉ lặng yên một lúc. Rồi anh nói:

“Hồi chiều nhìn em, anh thấy giống con nít lạc mẹ.”

Tôi giật mình.

“Em… không .”

“Anh không hỏi em . Anh chỉ nói… nếu có chuyện gì em sợ, em cứ nói với anh. Dù anh không hiểu gì mấy bạn trẻ nói với ,” — anh cười — “nhưng anh nghe được.”

Tôi nhìn anh — lâu.

Một người bố tương lai đứng cạnh tôi, không hề biết tôi chính là con gái ông này.

Nhưng trái ông… vẫn đủ rộng để chứa cả thế giới của người khác.

Tôi hỏi khẽ:

“Anh có sợ… mất thứ mình yêu không?”

Anh nhìn trời:

“Ai chẳng sợ. Nhưng anh nghĩ… có ở đây, được ở cạnh người mình quý… đã là hạnh phúc rồi.”

“Dù này… không còn ?”

Anh mỉm cười buồn:

ít nhất… hôm còn.”

Câu nói như đ.â.m tôi, nhưng theo cách dịu dàng.

Tôi cúi đầu:

“Cảm ơn anh.”

Anh xoa tóc tôi như trẻ con.

“Em buồn gì cứ buồn. Khóc cũng được. Nhưng ngày mai phải cười , nghe không?”

Tôi gật.

Anh đứng dậy rời đi.

Còn tôi nhìn theo, trái đầy cảm xúc vừa ấm vừa đau.

Đêm , trước khi ngủ, tôi khẽ nói với chính mình:

“Ngày mai… mình sẽ bảo vệ họ.

Dù là chương cuối.

Dù là lựa chọn khó nhất đời mình.”

lần đầu trong nhiều ngày, tôi ngủ không mơ thấy bóng tối.

Tùy chỉnh
Danh sách chương