Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Tôi từ lớp học kém nỗ lực hết sức trường Trung của huyện. 

Vui mừng báo tin cho gia đình. 

Vậy mà ba tôi lại : “Đừng học nữa, mau kiếm tiền vợ cho anh mày.” 

Tôi cầu xin anh trai giúp đỡ, anh đáp: “Chị dâu mày đang mang thai, tiền hỏi cao lắm, có thể mày chịu thiệt một chút thôi.” 

01

Tôi Trung của huyện. 

khối lớp hai có ba , tôi là có điểm cao

Tôi phấn khích báo tin mừng cho ba mẹ, không kìm được mà mơ về tương lai: 

“Ba, mẹ, sau con thi đại học, kiếm được nhiều tiền, sẽ đưa ba mẹ thành phố lớn một chuyến.” 

Ba tôi châm một điếu thuốc Bạch Sa, nhìn tôi đang hào hứng mà không một lời. 

Nụ cười của tôi dần tắt, một dự cảm lành trào dâng lòng. 

Rồi tôi nghe ông

“Đừng học nữa, anh mày năm nay hai mươi tuổi, sắp phải vợ rồi.” 

“Đợi mẹ mày khỏi chân, mày làm kiếm tiền giúp nó lo sính lễ.” 

Dạo trước mẹ tôi bị ngã, bị thương ở chân, tôi là luôn bên cạnh chăm sóc bà li tí. 

Bà còn với mấy thân thăm: 

“May mà có con bé Nguyên , lúc mới con gái là tốt .” 

Tôi ngây ngốc chìm những lời khen đó, tưởng rằng giữa mẹ con tôi luôn có tình cảm sâu đậm. 

mà lúc , hiện thực lại vạch trần bộ mặt tàn nhẫn .

Mẹ tôi hùa theo: 

“Nguyên , nghe lời ba con , nhà mình không có tiền cho con học tiếp đâu.” 

Giữa buổi trưa nắng cháy da, lòng tôi lại lạnh ngắt như băng. 

Nước mắt dâng lên tận khóe mắt, tôi nghẹn ngào

“Ba, mỗi ngày ba hút thuốc tốn mười đồng, tiền thuốc của ba đủ cho con sống một tháng.” 

“Ba một ván mạt chược thua mấy trăm, ba cần bớt vài lần là có đủ tiền học phí cho con rồi.” 

“Con học tiếp, con Bắc Kinh, Thượng Hải, xa hơn, nhìn giới rộng lớn hơn.” 

“Con không đời bị nhốt thị trấn nhỏ bé .” 

Ba tôi nổi giận: 

“Học với hành gì! Con trai nhà ông Tống học đại học ngon lành, cuối cùng thành tội phạm, giờ ra đường không dám ngẩng mặt lên nhìn ai.” 

“Bây giờ vợ tốn bao nhiêu là tiền, mày không giúp một tay, anh mày lấy vợ kiểu gì?” 

“Nhà họ Kim chúng ta, lẽ lại tuyệt hậu ngay tay ba sao?”

02

Mẹ tôi tiếp lời: 

“Nguyên , nhà mình không có nhà không có xe, con mà cứ đòi học tiếp lại càng là gánh nặng, ai mà gả cho con trai nhà như vậy chứ!” 

Nhưng nhà không mua nổi nhà, không mua nổi xe là trách nhiệm của ba mẹ, đâu phải của tôi! 

Âm thanh ồn ã của xe tải ngoài đường như tiếng trống dồn dập, đập mạnh tai tôi. 

Tay chân tôi lạnh cóng, run rẩy. 

Thật ra tôi biết mà, ba mẹ trọng nam khinh nữ. 

Tôi lớn lên quần áo cũ của anh trai. 

Ngay đồ lót là đồ anh không mặc nữa đưa lại cho tôi. 

Nhà vệ sinh một không có cửa, tôi bao giờ dám vệ sinh giờ ra

vì sợ bạn bè quần giữ nhiệt rách tả tơi dành cho nam mà tôi đang mặc. 

Sau , tôi gom góp tiền nhặt ve chai kỳ nghỉ đông mua một chiếc quần mới cho bản thân. 

Mẹ tôi còn mắng tôi là tiêu xài hoang phí. 

Tôi run giọng hỏi: 

“Sao ba mẹ lại đặt tên con là Nguyên ?” 

Ba tôi gõ gạt tàn thuốc, hờ hững

thuận miệng đặt thôi, nghĩ là mày có thể mang tài lộc về cho nhà .” 

“Nhưng tài đâu, nhà mình ngày càng nghèo!” 

Kim Nguyên — đó là tên tôi. 

Tôi nghĩ, dù ba mẹ có thương anh hơn, họ vẫn xem tôi là vật lòng, nên mới gọi tôi là Nguyên

Hóa ra…

Đúng là tôi đang tự lừa mình dối mà thôi. 

Trời xanh

Tôi luôn ao ước được làm một cánh chim bay thật cao. 

Tôi mong họ sẽ nâng đỡ tôi, giúp tôi tung cánh giữa bầu trời. 

Tôi hy vọng họ sẽ là chỗ dựa vững chắc, tôi có đường lui khi vấp ngã. 

Hóa ra, tình yêu của cha mẹ… lại phân biệt theo giới tính. 

Dù tôi có cầu xin nào, ba quyết không chịu đổi ý. 

Tôi khóc suốt buổi chiều, thậm chí không thèm đỡ mẹ vệ sinh. 

tối, đoán chắc anh tôi tan làm, tôi bấm số gọi cho anh. 

Đây là tia hy vọng cuối cùng của tôi.

03

Tôi gọi cuộc thứ năm, vừa khóc vừa van nài suốt nửa tiếng đồng hồ. 

Anh tôi bắt đầu mất kiên nhẫn: 

“Rồi rồi, được rồi, anh với ba mẹ.” 

Anh gọi cho ba tôi, chuyện xin vẫn còn xa vời, tôi thi rồi cứ tôi học trước. 

Lúc đó, nước mắt tôi lăn dài khắp mặt. 

Tôi thầm thề, định sẽ học thật giỏi, sau kiếm thật nhiều tiền báo đáp anh. 

Trường hai của tôi dạy không tốt, nên khi ba, từ “gà đầu đàn” tôi trở thành “đuôi phượng”. 

Trường là nội trú, ký túc xá sáu một phòng, nhưng vẫn rộng rãi và sáng sủa hơn “phòng ngủ” ở nhà — một góc phòng khách ngăn bằng tấm rèm khu nhà tạm ven thị trấn. 

Tùy chỉnh
Danh sách chương