Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Tôi cố gắng thức đến 12 giờ rưỡi, cầm theo túi đinh mới mua hôm nay, lầu.

Khi ngang qua chiếc xe mô tô bóng loáng của hắn ta, cơn giận lòng tôi bùng lên, tôi giơ lên đá cho nó một cú.

“C ế tiệt, lần nhất định tôi phải cho tên mô tô biết nào là i ể m á c của xã hội!”

Sau khi rải xong đinh, tôi nấp , lòng âm thầm đếm ngược, chờ đợi hắn ta xuất hiện.

Đúng 1 giờ sáng, từ bãi đỗ xe vọng ra một gầm giận dữ:

“Moẹ kiếp! Thằng nào dám đá bối của hả?”

Tôi khẽ cười lạnh, nghĩ thầm: Thằng không ngoan, để bà dạy cho mi một bài học!

Mười phút trôi qua, xe “ầm ầm” ngày càng gần, hắn lái xe tiến con đường nhỏ.

lòng tôi dâng lên một cảm giác hả hê âm thầm, tim đập nhanh, khóe miệng không kiềm được mà cong lên.

Một bóng vụt qua trước mặt tôi, tiếp đó là phanh chói tai và một gầm phẫn nộ:

“Đ ệ ! Thủng lốp rồi!”

Người đàn đội mũ hiểm , mặc áo khoác da không thể tin được mà xe, giẫm ngay lên một đinh.

“Ôi trời! c ế rồi!”

Hắn ta rút đinh ra khỏi đế giày, cẩn thận vài , rồi cúi nhìn đám đinh sáng bóng rải đầy mặt đất.

quái vậy? Nhà nào làm đinh rơi đầy đất ?”

Một giây sau, hắn ta tức giận đứng phắt dậy, hét lớn:

“Ai? Ra ! Giở trò sau lưng thì tính là thá ! Mau ra , để tao bắt được thì c ế với tao!”

Tôi im lặng phủi trên áo, định đứng lên thì không may lại chạm mắt với hắn.

Bỗng dưng cảm thấy tội lỗi, tôi lại ngồi thụp , cúi thấp đầu.

Tự mắng mình nhát gan, tôi quyết tâm đứng dậy, lớn :

“Là … ơ… ca ơi, đống đinh là của …”

Trời đất ơi, sao hắn ta lại cao to, cơ bắp , còn có cả hình xăm nữa! Xong rồi, chẳng lẽ tôi gây thù với ca xã hội ?

Hắn cởi áo khoác da đặt lên xe mô tô, sải lớn về phía tôi, vẻ mặt đầy s á k í:

“Của mày?”

Hai tôi bắt đầu run lẩy bẩy, giọng cũng lắp bắp:

“Vâng… đống đinh… là của lúc nãy nhặt về, không may bị ngã, làm rơi hết. lạc mất nên mới phải chui tìm.”

Tôi cúi nhặt một chiếc lê lên, tiếp:

rồi nghe thấy của anh, vội vàng chạy ra…”

2. 

lúc nguy cấp, cần hèn thì cứ hèn! 

ca à, xin lỗi nhé, làm thủng lốp xe của anh rồi.” 

Người đàn lái xe mô tô nhìn tôi hồi lâu, rồi tiến lại gần. 

Tôi buộc phải ngẩng đầu nhìn anh ta, run rẩy không còn sức. 

Thấy người trước mặt thò tay túi, lấy ra thứ đó rồi giơ lên cao… 

Tôi hoảng sợ hét toáng lên, mạnh mẽ đẩy anh ta ra, quay người bỏ của chạy lấy người, nhưng không mang , vô tình giẫm lên một đinh, ch.ếc tôi rồi. 

Người đàn mô tô nhanh chóng nắm lấy tay tôi, vòng tay ôm eo tôi, nhấc tôi lên vai, sau đó xem xét vết thương trên tôi. 

Tôi đến toát mồ hôi lạnh, cố nén nước mắt không khóc, lắp bắp: “ ca đừng gi.ếc , sẽ đền tiền! Đền gấp đôi!” 

Dường như ca không nghe thấy, cứ nhấc tôi lên mô tô rồi hỏi: “Cô chạy mà chạy? Không biết là cô rải đinh đầy đất à?” 

Tôi cười gượng, không dám . Tôi đâu thể là tôi tưởng anh ấy định lấy d.a.o ra xi.ên tôi chứ. 

ca quay lại cỏ tôi ngồi, nhặt chiếc và một cành , “xoẹt xoẹt” mấy quét hết đống đinh ghim lại một chỗ, rồi ném cho tôi. 

Anh ấy cúi người nhổ đinh ra khỏi lốp xe, làm : “Thủng không sâu đâu, chịu một chút là được.” 

Tôi cảm động đến muốn khóc, không ngờ người đàn mô tô lại cưng xe của mình đến

Không ngờ giây tiếp theo, anh ta nhanh chóng xoay người, tay chạm lòng bàn tôi, dứt khoát nhổ đinh ra. 

Tôi gào lên, nước mắt nước mũi ròng ròng. 

ca cầm đinh dính m.á.u đứng dậy, nhíu mày: “Đã là không sâu, chịu một chút mà.” 

Tôi nước mắt lưng tròng, ấm ức, ai biết là anh đang chuyện với tôi đâu chứ! 

Tùy chỉnh
Danh sách chương