Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3. 

Đại ca lại thò tay túi, rút một xấp giấy đưa tôi: “Này, lau đi.” 

Tôi nức nở nhận lấy, lí nhí ơn. 

Đại ca chẳng bận tâm, xua tay: “Chuyện nhỏ mà.” 

Tôi vừa lau nước mắt vừa thấy anh ta nhìn mình, sợ hãi run rẩy: “Đại ca, vậy?” 

Anh ta nhíu mày: “Lau , bảo lau chân cơ mà, m.á.u dính lên xe khó chùi lắm.” 

… 

Tôi vội vàng ôm chân lên lau, còn đại ca không từ đâu lôi một cái túi ni-lông, ngồi xổm xuống nhặt đinh cho túi. 

Vừa vừa nói: “Haizz, tôi đúng là người tốt, đến mức dầm mưa nên giờ phải giăng ô cho người khác đây này.” 

Nhặt đại ca quay lại hỏi: “Này, hộp đựng đinh của đâu rồi?” 

Tôi lắc , lí nhí: “Em không nữa, hình như rơi đâu rồi.” 

Đại ca nhìn tôi đầy thông: “ thật thảm, vừa ngã vừa giẫm đinh. được, tôi lại việc thiện thêm lần nữa, đưa đi bệnh viện vậy.” 

Mạng chóa như tôi dám phiền người ta, vội vàng xua tay: “Không cần đâu đại ca, em gọi 120 được rồi.” 

Đại ca chậc một tiếng: “Đừng khách sáo.” 

Thấy anh ta tung chân dài ngồi lên xe, tôi yếu ớt nói: “Nhưng mà anh ơi, lốp xe thủng rồi mà?” 

“Haizz, lớp ngoài thủng , lớp trong còn nguyên. Yên tâm, ông đây dư sức đưa tới bệnh viện.” 

Gió đêm mát lạnh thổi qua, tôi muốn khóc mà không dám khóc. Tối nay thật đúng là gậy ông đập lưng ông, tạo nghiệt không thể sống.

4.

Vì chân bị thương, không tiện đi lại nên tên côn đồ, à không, “đại ca” cứ giúp tôi tới lui. 

Sau khi được băng bó đơn giản, tôi cầm điện thoại, nhảy lò cò đến trước anh ta: “Đại ca, sửa xe hết bao nhiêu, em đền đại ca.” 

Đại ca định trả lời thì điện thoại reo: “Alo, Lục à, có chuyện thế?” 

“Ồ, ba giờ rồi à, tôi gặp chút việc trên đường, bị trễ. Hôm nay bỏ đi nhé.” 

Tôi dỏng tai chóa nghe lén, đồng thời len lén nhìn sang. 

anh thật đẹp, giống mấy chàng công tử bột, da trắng, môi đỏ, mắt to hữu thần. 

Chính khuôn trông có vẻ dễ bắt nạt tôi hiểu nhầm, từ ban công nhìn thoáng qua cứ nghĩ đại ca là lũ trẻ ranh nổi loạn, ai ngờ là một phiên bản Ken Barbie nam cơ chứ. 

“Phải đi à? Tôi còn vướng một đứa nhỏ ở đây.” 

Tôi bỗng thấy xấu hổ, một bà 26 tuổi như tôi lại bị gọi là “đứa nhỏ”. 

Không bên kia nói , Đại ca thỏa hiệp: “Được rồi, cho tôi 30 phút.” 

Đại ca cúp máy rồi nói: “Nhóc con, anh có chút việc, rồi sẽ đưa em khu nhà.” 

“Không cần đâu Đại ca, em tự bắt xe được rồi.” 

“Khách sáo chứ, đều là người Trung Quốc cả mà!” 

Nói rồi đại ca vòng tay ôm eo tôi, nhấc tôi lên rồi xoay người, để tôi nằm lên lưng anh ta. 

5.

Đại ca dừng lại trước một quán xa hoa, ồn ào, nhấc tôi lên như nhấc một con chóa nhỏ, kẹp nửa người dẫn đi.

Dọc đường, không ít người cầm ly rượu chào hỏi Đại ca, nhưng anh chẳng đáp lại, chỉ sải bước đi thẳng trong.

Một người trông giống đi tới, “Anh Tạ đến rồi.”

Đại ca gật , nhét tôi chỗ ngồi không người, “Ngồi đây chờ, anh hát rồi mình đi.”

Nói rồi anh vứt áo khoác da xuống, “bốp” một tiếng trùm lên chóa tôi lại.

Tôi gỡ áo xuống, gấp gọn đặt sang bên, nghe thấy đại ca dặn quán phải trông chừng tôi cẩn thận.

vội bê một đĩa hoa quả tới, kèm theo một chiếc chăn mỏng.

Tôi động rớt nước mắt, “ ơn, ơn anh.”

“Không có , em là em gái anh Tạ thì là cháu của tôi!”

Tôi ngại ngùng cười gượng, kéo chăn đắp lên, giả vờ nghỉ ngơi.

Chờ Lục đi khuất, tôi mới len lén mở mắt, nhìn sân khấu nơi Đại ca đang cất giọng hát.

Phải công nhận, Đại ca hát rất hay như ru ngủ vậy.

Sau một đêm mệt mỏi, tôi chịu không nổi, ngủ thiếp đi. Thỉnh thoảng giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy Đại ca trên sân khấu cùng ánh đèn lấp lánh, giác như bị ảo giác vì phải nấm độc.

Không lúc nào quán đã yên tĩnh lại, tôi nghe tiếng Đại ca khẽ hỏi: “Ngủ rồi à?”

Lục đáp: “Ngủ rồi, chắc mệt lắm. Anh Tạ, là ai thế?”

Đại ca nói: “Nhặt được trên đường, là một đứa nhỏ xui xẻo.”

Sau đó, giọng anh khó chịu: “Ca sĩ mới bao giờ đến? Tôi là ông chủ mà tối nào hát như ca sĩ là , cái tay lên, cả cái khu tôi ở kêu ca mãi rồi!”

Lục cười nịnh nọt: “ , anh Tạ đừng vội.”

“À đúng, lốp xe ngoài của tôi nổ rồi, anh gọi người sửa đi, tôi buồn ngủ rồi, nghỉ tí.”

6.

Khi tôi tỉnh, Đại ca đang mì.

Vừa vừa đẩy một bát khác tôi: “ đi, rồi .”

Đại ca rất ngon lành, húp soàn soạt vài miếng là hết, khiến tôi dù không đói thèm chảy nước miếng.

Xe mô tô của anh đã được sửa , cả dấu chân tôi để lại không còn, mới toanh.

Tôi ngồi sau, tay nắm chặt yên xe, mắt bị gió thổi cay xè không mở nổi.

Giọng đại ca vang lên trong gió: “Nhóc con, cúi người xuống chút, đừng ngửa sau, thế này hơn.”

Tôi run rẩy đáp: “Hả? Chưa đủ đại ca?”

Mái tóc đáng thương của tôi như sắp bị gió giật khỏi rồi.

Đại ca khựng lại: “À đúng, em là nhóc con. được, để tôi chậm lại.”

Anh ta đột ngột giảm tốc, khiến tôi vì quán tính đập “bốp” lưng đại ca.

Tôi lí nhí xin lỗi, ngẩng lên thì thấy một đứa trẻ đi xe ba bánh nghiêng khó hiểu nhìn chúng tôi.

Theo ánh mắt của nó, tôi thấy Đại ca không từ đâu lấy một bàn xe , đang đều đều xe.

Tôi nhìn gương chiếu hậu thấy gương nghiêm túc của đại ca, dù chán chả thèm nói, vẫn không dám tỏ thái độ lồi lõm, chân chó tò mò hỏi: “Đại ca, cái bàn đó từ đâu vậy?”

Đại ca cúi nhìn: “À, tự chế đấy, thường dùng lúc xe hết xăng.”

Sau đó lại liếc tôi như muốn nói: Lần này là vì nhóc nên anh phá lệ.

Tôi nhếch miệng cười gượng, nhẹ nhàng gợi ý: “Thật chút không đâu Đại ca, em chịu được.”

Mắt Đại ca sáng lên, lập tức vặn tay ga, xe lao vun vút trước, tiếng động cơ xe ba bánh sau khóc thét.

Mơ màng, tôi nghe Đại ca nói: “ mới đã chứ!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương