Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16.
đuổi , trước tiên hiểu rõ . Nhưng tôi, thuộc trường phái tốc chiến tốc thắng, không thể tốn quá nhiều thời gian cho việc .
Chỉ có từ: !
Tôi kiếm đại cái cớ, cầm sổ và cây bút, Đại ca quanh nhà.
Đại ca bận nấu , tôi bận đặt hỏi.
“Anh, anh bao nhiêu tuổi?”
“Ba mươi hai.”
“ ở đâu?”
“ địa phương.”
“Cao, nặng bao nhiêu?”
“ mét tám ba, bảy mươi tám cân.”
“Gia cảnh thế nào?”
Đại ca bỗng khựng lại, quay tôi: “Hỏi mấy cái ?”
Tôi chột dạ, dùng bút gãi gãi má: “Công việc , công việc mà.”
Đại ca tôi không : “Ba mẹ mất sớm, học hết cấp ba.”
Nghe , tôi cầm bút liền dừng lại, môi mấp máy: “Xin lỗi anh…”
Đại ca bật bếp gas, : “Không có phải xin lỗi. Đây không phải bí mật, hỏi tên Tạ Trường Bồi là , gần như cũng biết gia cảnh tôi. Đừng nghĩ nhiều, hỏi tiếp .”
Tôi ngập ngừng hỏi không quan trọng, sợ vô tình nhắc lại nỗi buồn Đại ca.
Có lẽ tôi im lặng lâu, anh ấy bỗng quay lại, rút lấy sổ tôi rồi đọc to hỏi cuối cùng còn trống:
“Có từng yêu chưa? Cái cũng là công việc sao?”
Mặt tôi đỏ bừng, lau nhẹ giọt mồ hôi trên trán, gật . Qua giây, tôi luống cuống giải thích:
“Sếp em… kỳ lạ, nên em quen rồi. Anh không trả lời cũng không sao.”
17.
Không biết nào tôi mắc , Đại ca khẽ cúi , chỉ cách vai tôi centimet, nghiêng ngã.
Tôi nghe Đại ca lẩm bẩm kiểu “nhóc con”, giọng điệu đầy cưng chiều, khiến tim tôi đập loạn, m.á.u chạy rần rần.
Đại ca : “Tình yêu à, cũng từng có , là lúc nhỏ thôi. Giờ cũng quên gần hết rồi. Xong chưa?”
Tôi gật lia lịa, lặng lẽ lấy lại sổ , ghi vào: Từng yêu , lúc nhỏ.
Thật , tôi hỏi “lúc nhỏ” là lúc nào, nhưng không thở nổi nữa, đành để sau vậy.
Đại ca quay lại tiếp tục bữa tối, : “Nhóc con, rửa chuẩn bị cơm .”
Tôi vâng dạ mấy , quay về phòng cất sổ, nhanh chóng rửa rồi bàn.
Trong bữa , tôi kể vui ở công ty, bỗng nhớ quán bar liền hỏi tình hình tiếp thế nào.
Đại ca thản nhiên nhai rau: “À, anh quyết định đóng cửa cho khác thuê lại.”
Tôi rất sốc. Nghe Đại ca rất gắn bó với quán bar , vì chủ trước là ân nhân anh ấy. Đây cũng là cửa tiệm tiên Đại ca mua.
Tôi không nhịn được hỏi tại sao.
Anh ấy đáp: “ có tại sao. Chẳng qua không tìm được ca sĩ thôi.”
Tôi thắc mắc: “Nhưng mà…”
Anh chậc : “ lớn, nhóc con như em đừng lo. Mau , xong ngủ sớm.”
Tôi bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “ bảo em là nhóc, anh không thì em cũng chẳng biết nữa.”
Đại ca lại .
18.
Bước thứ hai để đuổi là phải thể hiện sức hút, khiến đối phương tò mò, không thể rời mắt.
Đại ca chiếc váy ngắn màu xanh dài đến gối tôi, cúi , rồi lại ngẩng lên, lại , lông mày đang phẳng lì cũng nhíu lại thành sâu róm.
“Em chắc hôm nay mặc váy sao?”
Tôi hất cằm: “Sao ạ, không đẹp à?”
Tạ Trường Bồi thở dài: “Được rồi, nhưng đừng trách anh không nhắc, hôm nay có thể mưa lớn đấy.”
Tôi tự nhiên đáp: “Vậy anh đến đón em là được mà.”
Đại ca sững lại, vành tai đỏ: “ cho đàng hoàng!”
Sau ho nhẹ hai , khởi động xe, bật nhạc.
Trong lòng tôi vui mừng nhảy múa, hóa anh ấy thích vậy, hí hí hí…
Buổi chiều, quả nhiên mưa lớn thật. Trời mưa to thế , Đại ca xe nguy hiểm, tôi nhắn bảo anh đừng đến.
Rồi tôi ngồi thừ chờ mưa tạnh, khoảng 10 phút sau, điện thoại reo lên, là video call từ Đại ca.
Tôi phấn khích đến nỗi múa may chân, lập tức bấm nhận cuộc gọi.
“Đại ca~”
Trên màn hình, anh ngồi trong xe, tóc và vai ướt, nghe tôi gọi liền cứng đờ .
Trong ánh sáng nhạt nhòa, vành tai đỏ hồng Đại ca cực kỳ nổi bật.
Tôi gọi thêm : “Đại ca, tìm em có vậy?”
Tạ Trường Bồi ho hai : “Đến đón em về, không phải tan rồi sao? Sao còn chưa xuống?”
Mắt tôi sáng rỡ, vội xách túi : ” Em xuống ngay đây.”