Ngày tốt nghiệp đại học, tôi đã gửi tin nhắn thổ lộ tình cảm với chàng trai mà mình ngưỡng mộ suốt năm trời.
Ngay sau đó, tôi dứt khoát xóa anh khỏi danh sách bạn bè.
Ai ngờ đâu, chỉ một ngày sau, anh lại trở thành xem mắt do mẹ tôi giới thiệu.
Ngay sáng hôm sau, khi tôi xóa bạn bè xong, mẹ đã gọi dặn tôi chủ kết bạn trên WeChat với người xem mắt.
Lời chào của anh sau khi kết bạn thành công khiến tôi bất ngờ đến mức sặc một ngụm sữa, mặt nóng ho sặc sụa.
“Chào em, anh là Sở Diệu đây.” Kèm theo tin nhắn là biểu cảm xúc nhếch mắt cười.
Trùng tên, trùng họ hay là cùng một người? Chẳng phải Sở Diệu chính là người tôi thầm mến ?
“Anh là Sở Diệu nào vậy?”
Tôi nhận ra câu hỏi của mình ngớ ngẩn, định thu hồi thì đã quá hai phút.
Cùng lúc, anh trả lời: “Là Sở Diệu mà em đang nghĩ đến đấy.”
Tim tôi chợt thắt lại, hai má nóng ran, tôi đặt thoại sang một bên, đưa hai áp vào má, cảm thấy nhiệt độ như thiêu đốt da.
Ngay lúc đó, tiếng cuộc gọi video vang lên.
Tôi liếc nhìn, đúng là anh gọi. Chẳng lẽ anh muốn làm tôi bối rối thêm nữa ?
Tôi không do dự, run rẩy nhấn nút từ chối.
“Để em xác nhận lại thân phận của tôi đã.”
“Xin lỗi?”
Tôi nhìn chăm chú vào khung chat với anh, sự hiếu thắng lòng bỗng bùng lên, lấn át cả lý trí.
Chỉ mới hôm qua tôi tình rồi lại xóa anh, hôm nay anh đã xuất hiện qua người nhà tôi, dùng tài khoản phụ làm xem mắt.
Sở Diệu, anh đang ý gì đây?
“Cứ giữ giá một chút , tôi đang căng thẳng lắm, mặt sắp như tóc thanh long rồi này.”
Tôi cầm thoại, bắt chéo chân, anh vẫn chưa trả lời, tôi cảm thấy như mình đã giành phần thắng.
Sở Diệu: “Vậy trưa nay hẹn nhau ăn nhé?”
Tôi nhìn đồng hồ, chỉ kịp đáp một chữ: “.”
Anh hẹn gặp ở một nhà hàng tư nhân, chính là nơi tôi thường xuyên lui tới.
Tôi lục tủ quần áo, tìm thấy một chiếc váy dài hai dây màu còn nguyên tem, chưa từng mặc, mua chỉ vì hứng lên.
Đến điểm hẹn, rẽ qua góc đường, tôi đã thấy anh đứng sẵn. Anh đến khá sớm. Tôi chỉnh váy, vuốt mái tóc dài hơi xoăn rồi vào một cách duyên dáng.
Tôi ngồi xuống mặt anh.
“Chúng ta theo quy trình xem mắt nhé?” Ánh mắt anh dán chặt tôi, khi thấy trang phục khác lạ của tôi, anh nheo mắt, nhướn mày.
hoàn cảnh này, tôi không ra hoảng loạn. Nén một hơi thở dài, tôi thản nhiên đáp: “Không cần đâu.”
Anh gật rồi bật cười, khiến người ta khó đoán cảm xúc của anh.
“Vậy chúng ta sẽ trực vào giai đoạn theo.” Anh nghiêng người về phía , đôi mắt nụ cười đầy quyến rũ nhưng giọng điệu lười biếng có phần bất cần.
Tôi vẫn chưa hiểu anh nghĩ gì.
Đột nhiên anh ho khan, ngồi thẳng người.
“Xét thấy cô đã chủ tình hôm qua, tôi muốn chính thức trả lời.”
Tôi như hóa đá, óc quay cuồng. Cuối cùng, tôi hoàn toàn sụp đổ khi anh nhắc đến ấy, vô số hình ảnh vụt qua tâm trí.
Dù đã xóa bạn bè, tôi vẫn không tránh khỏi việc bị anh từ chối trực ?
Giá mà hôm qua tôi không xóa, ít ra còn giữ chút diện, không để anh thấy sự lúng túng của tôi.
Trời ơi…
Khi tôi đang khóc mà nước mắt chẳng rơi.
Anh nói: “Cô , chúng ta hẹn hò nhé?”
Tôi độc thân 22 năm, suốt năm chỉ thầm thương một người. Dù không biết cách yêu, nhưng những điều cơ bản thì tôi vẫn hiểu.
Hai người bên nhau, ít nhất cũng phải thích nhau chứ!
“Đây là lời anh nói đấy, không nuốt lời nhé.” Tôi nói với tự tin giả tạo, nhưng giọng lại yếu dần, không dám nhìn thẳng anh, bị tình yêu bất ngờ làm cho choáng váng.
Mặt tôi nóng lên.
diện, anh mím môi, cúi cười lâu. Tôi tranh thủ liếc anh, nụ cười anh chân , phóng khoáng xen chút ngượng ngùng. Tôi tin anh lòng.
Thế là chúng tôi bên nhau.
Nhưng do cảm giác không thực tế, mấy ngày liền tôi căng thẳng, tim đập thình thịch mỗi khi gặp anh.
Tôi về nhà một chuyến, một tuần sau mới trở lại.
cửa nhà, tôi thấy Sở Diệu với mặt ảm đạm. Anh mặc bộ đồ đen, dựa vào tường, hai đút túi quần. Nhìn thấy tôi, môi anh bị cắn thẫm, khóe mắt cụp xuống, toát lên lạnh lùng, u uất.
Cảm giác lạnh lẽo khiến tôi rùng mình.
Mấy ngày nay tôi khá lạnh nhạt, trả lời tin nhắn chậm, gần như không nghe máy.
“Lại đây.” Anh thấy tôi đứng yên, nhướn cằm gọi, giọng trẻo.
Tôi ngượng ngùng tiến lại gần. Khi chỉ cách anh một mét, anh đột ngột ôm ngang eo tôi, kéo sát vào người.
Hơi thở hòa quyện, hành lang trống vắng tràn ngập không khí lãng mạn.
“Muộn thế này rồi, anh có gì không?” Tôi hỏi nhưng như không hỏi.
Anh bị lời tôi làm kích , bóp eo tôi chặt hơn, kéo tôi xoay người dán vào tường.