Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3: Đối Tượng Xem Mắt Của Tôi Là Người Nổi Tiếng

Nghĩ vậy, tôi hoảng loạn, sợ hãi. Cảm xúc phức tạp khiến tôi tưởng tượng tệ hại.

Tôi nhìn chăm chú anh, anh lặng im lâu.

Cuối cùng, anh nói: “Anh biết rồi.”

Chúng tôi mỗi người nhà riêng, chia tay loa như không lời từ biệt.

đến nhà, tôi hối hận.

Thật sự hối hận như làm điều gì sai trái.

Lời anh vừa nói có coi tôi trong tương lai, còn tôi lại không đồng .

Tôi cầm thoại nhắn: “Ngủ ngon.”

Sáng hôm sau, tôi mở thoại xem anh lời không.

Nhưng không có.

Hóa ra là tranh lạnh rồi ?

Một tuần sau, tôi tin chắc chúng tôi đang tranh lạnh.

Bên nhau chưa nửa tháng đã vì chuyện nhỏ như vậy mà xa cách.

Dù vậy, tôi chủ động anh cuối tuần.

Tôi đến căn hộ anh thuê, mang theo món quà tạ lỗi.

Đứng cửa, tôi hít sâu, gõ cửa.

Hai lần, lần, không tiếng lời.

“Sở Diệu?” Giọng tôi run rẩy nức nở.

Tôi nhận ra vấn đề .

đầu không nghĩ chuyện này dẫn đến chia tay.

Giờ thì khả năng đó lớn dần.

Từ tủi thân, tôi chuyển sang tức giận. Cách anh lạnh nhạt khó chấp nhận, thiếu tôn người kia.

Mang suy nghĩ ấy, tôi gọi anh.

Anh gần như nghe ngay, chuông reo hai giây.

“Anh định gì, không có nhà hay không muốn gặp em?”

“Không có.” Giọng anh còn khàn hơn tôi.

“Vậy anh suy nghĩ gì khác không?” Tôi muốn hỏi chia tay.

anh thấy không hợp sau khi bên nhau, hoặc đầu chỉ vì cảm động tôi thầm nhớ anh lâu.

“Anh gửi địa chỉ, lát em đến đó anh.”

Nói xong, anh gác máy. Tôi mở WeChat xem địa điểm.

Chung cư Cẩm Uyển, toà 1, tầng 19, phòng 2.

Gần chỗ làm tôi.

Cửa phòng mở toang, tôi nhìn vào không thấy anh, không chắc, liền thò nửa người vào, ngửi thấy mùi hương hoa nồng nàn.

“Sở Diệu?” Tôi gọi.

Không tiếng động.

Tôi hỏi mình có bị lừa không.

Lúc đó, tiếng chân vang lên.

Anh đi dép lê, thấy tôi đứng cửa, nhíu mày.

“Vào trong đóng cửa đi.”

Tôi khoanh tay, quay người nhìn anh, nhất quyết không vào.

Anh không nghĩ nhiều, ôm ngang eo kéo tôi vào. Tư thế không duyên dáng, tôi ngượng ngùng chỉnh quần áo.

“Anh có nhẹ nhàng hơn chút không?”

Anh cười nhìn tôi.

Tôi trừng mắt: “Gọi em đến đây làm gì?”

“Không phải em chủ động anh ?” Anh ngồi sofa, chân gác bàn, vẻ trêu chọc.

Anh chỉ vào túi giấy trong tay tôi: “Cái này cho anh à?”

Tôi ném vào túi xách, giả vờ không có gì.

“Em đến đây không phải để đong đưa.”

Câu nói vừa ra, tôi cảm thấy khó chịu khó tả, rõ ràng chủ động nhận lỗi, giờ lại như chủ nợ vậy.

“Cô Chu.” Anh đến gần, cách cổ tôi một nắm đấm, hơi thở ấm nóng quấn lấy không gian: “Em đang ám chỉ gì anh à?”

Tôi ngả người nhìn anh dò xét.

“Nam nữ khác biệt.”

Anh liếc tôi từ trên xuống dưới, ngồi ngay ngắn lại, bất ngờ cúi đầu mặt, như sắp nói chuyện quan .

“Căn nhà này mua hai , anh không hiểu lúc đó lại nghĩ mua cho chúng ta.”

Anh vừa nói vừa đỡ vai tôi đối mặt.

Hiếm khi tôi được nhìn trực diện ánh mắt tình cảm như thế.

“Đúng là thiếu gia Sở.”

Vẻ nghị chỉ kéo dài chốc lát, bị câu nói của tôi làm tan vỡ, khóe môi anh hé cười, không kìm nổi.

“Có nghe hết không?”

“Ừ.”

Anh chỉnh lại thần thái, vẻ mặt bình thường. Khi nhìn nhau, tôi không chịu được nhìn lâu, khóe miệng co giật, mặt đỏ bừng.

Anh buông tôi ra, vẻ bất lực: “Em cứ cười đi.”

“Có phải em bị dị ứng với lãng mạn không?”

Không, em chỉ dị ứng với mỗi anh mà thôi.” Tôi cười vang.

Chúng tôi đã quen biết nhau nhiều , dù không thân thiết như thuở nhỏ, nhưng cũng vượt ranh giới bè. Có lẽ vì tôi bất ngờ tình, rồi chuyện chúng tôi đến bên nhau cũng quá nhanh, mối quan hệ này luôn có một rào cản vô hình.

Trong suốt những , Sở Diệu có rất nhiều cô gái theo đuổi. Tôi chỉ nhìn thấy bề ngoài mà không để anh đã kiên quyết từ chối từng người một.

tôi nhận ra, hình như từ đầu đến cuối anh chưa từng hẹn hò với ai cả.

“Ngày em tình chính là ngày anh dự định nói lời ấy. Anh muốn nói rằng em đã đi một , tạm thời không cần xét đến thứ . Chuyện gì cần làm thì vẫn phải làm cho trọn vẹn. Anh hoàn toàn không ngờ em lại xóa anh ngay sau đó.”

Tôi không ngờ anh cũng yêu một người nhiều đến thế.

“Vậy anh lại muốn tình?”

“Trong buổi họp lớp, mấy gã trai trong khoa cứ nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.” Sở Diệu lời với ánh mắt lạnh lùng.

Tôi huých nhẹ khuỷu tay vào vai anh, thầm vui sướng trong lòng: “Vậy là vì ghen anh mới nhận ra thích em ?”

“Không phải thế.”

Anh muốn giành lại thế chủ động.

Đột anh chợt nghĩ tới điều gì đó, “xì” một tiếng bực bội, ngón cái xoa xoa đôi môi mỏng.

“Anh tò mò không biết rốt cuộc lá thư tình em bắt anh chuyển cho một đàn anh hồi cấp viết gì?”

Nghĩ vậy, tôi hoảng loạn, sợ hãi. Cảm xúc phức tạp khiến tôi tưởng tượng tệ hại.
Tôi nhìn chăm chú anh, anh lặng im lâu.
Cuối cùng, anh nói: “Anh biết rồi.”
Chúng tôi mỗi người nhà riêng, chia tay loa như không lời từ biệt.
đến nhà, tôi hối hận.
Thật sự hối hận như làm điều gì sai trái.
Lời anh vừa nói có coi tôi trong tương lai, còn tôi lại không đồng .
Tôi cầm thoại nhắn: “Ngủ ngon.”
Sáng hôm sau, tôi mở thoại xem anh lời không.
Nhưng không có.
Hóa ra là tranh lạnh rồi ?
Một tuần sau, tôi tin chắc chúng tôi đang tranh lạnh.
Bên nhau chưa nửa tháng đã vì chuyện nhỏ như vậy mà xa cách.
Dù vậy, tôi chủ động anh cuối tuần.
Tôi đến căn hộ anh thuê, mang theo món quà tạ lỗi.
Đứng cửa, tôi hít sâu, gõ cửa.
Hai lần, lần, không tiếng lời.
“Sở Diệu?” Giọng tôi run rẩy nức nở.
Tôi nhận ra vấn đề .
đầu không nghĩ chuyện này dẫn đến chia tay.
Giờ thì khả năng đó lớn dần.
Từ tủi thân, tôi chuyển sang tức giận. Cách anh lạnh nhạt khó chấp nhận, thiếu tôn người kia.
Mang suy nghĩ ấy, tôi gọi anh.
Anh gần như nghe ngay, chuông reo hai giây.
“Anh định gì, không có nhà hay không muốn gặp em?”
“Không có.” Giọng anh còn khàn hơn tôi.
“Vậy anh suy nghĩ gì khác không?” Tôi muốn hỏi chia tay.
anh thấy không hợp sau khi bên nhau, hoặc đầu chỉ vì cảm động tôi thầm nhớ anh lâu.
“Anh gửi địa chỉ, lát em đến đó anh.”
Nói xong, anh gác máy. Tôi mở WeChat xem địa điểm.
Chung cư Cẩm Uyển, toà 1, tầng 19, phòng 2.
Gần chỗ làm tôi.
Cửa phòng mở toang, tôi nhìn vào không thấy anh, không chắc, liền thò nửa người vào, ngửi thấy mùi hương hoa nồng nàn.
“Sở Diệu?” Tôi gọi.
Không tiếng động.
Tôi hỏi mình có bị lừa không.
Lúc đó, tiếng chân vang lên.
Anh đi dép lê, thấy tôi đứng cửa, nhíu mày.
“Vào trong đóng cửa đi.”
Tôi khoanh tay, quay người nhìn anh, nhất quyết không vào.
Anh không nghĩ nhiều, ôm ngang eo kéo tôi vào. Tư thế không duyên dáng, tôi ngượng ngùng chỉnh quần áo.
“Anh có nhẹ nhàng hơn chút không?”
Anh cười nhìn tôi.
Tôi trừng mắt: “Gọi em đến đây làm gì?”
“Không phải em chủ động anh ?” Anh ngồi sofa, chân gác bàn, vẻ trêu chọc.
Anh chỉ vào túi giấy trong tay tôi: “Cái này cho anh à?”
Tôi ném vào túi xách, giả vờ không có gì.
“Em đến đây không phải để đong đưa.”
Câu nói vừa ra, tôi cảm thấy khó chịu khó tả, rõ ràng chủ động nhận lỗi, giờ lại như chủ nợ vậy.
“Cô Chu.” Anh đến gần, cách cổ tôi một nắm đấm, hơi thở ấm nóng quấn lấy không gian: “Em đang ám chỉ gì anh à?”
Tôi ngả người nhìn anh dò xét.
“Nam nữ khác biệt.”
Anh liếc tôi từ trên xuống dưới, ngồi ngay ngắn lại, bất ngờ cúi đầu mặt, như sắp nói chuyện quan .
“Căn nhà này mua hai , anh không hiểu lúc đó lại nghĩ mua cho chúng ta.”
Anh vừa nói vừa đỡ vai tôi đối mặt.
Hiếm khi tôi được nhìn trực diện ánh mắt tình cảm như thế.
“Đúng là thiếu gia Sở.”
Vẻ nghị chỉ kéo dài chốc lát, bị câu nói của tôi làm tan vỡ, khóe môi anh hé cười, không kìm nổi.
“Có nghe hết không?”
“Ừ.”
Anh chỉnh lại thần thái, vẻ mặt bình thường. Khi nhìn nhau, tôi không chịu được nhìn lâu, khóe miệng co giật, mặt đỏ bừng.
Anh buông tôi ra, vẻ bất lực: “Em cứ cười đi.”
“Có phải em bị dị ứng với lãng mạn không?”
Không, em chỉ dị ứng với mỗi anh mà thôi.” Tôi cười vang.
Chúng tôi đã quen biết nhau nhiều , dù không thân thiết như thuở nhỏ, nhưng cũng vượt ranh giới bè. Có lẽ vì tôi bất ngờ tình, rồi chuyện chúng tôi đến bên nhau cũng quá nhanh, mối quan hệ này luôn có một rào cản vô hình.
Trong suốt những , Sở Diệu có rất nhiều cô gái theo đuổi. Tôi chỉ nhìn thấy bề ngoài mà không để anh đã kiên quyết từ chối từng người một.
tôi nhận ra, hình như từ đầu đến cuối anh chưa từng hẹn hò với ai cả.
“Ngày em tình chính là ngày anh dự định nói lời ấy. Anh muốn nói rằng em đã đi một , tạm thời không cần xét đến thứ . Chuyện gì cần làm thì vẫn phải làm cho trọn vẹn. Anh hoàn toàn không ngờ em lại xóa anh ngay sau đó.”
Tôi không ngờ anh cũng yêu một người nhiều đến thế.
“Vậy anh lại muốn tình?”
“Trong buổi họp lớp, mấy gã trai trong khoa cứ nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.” Sở Diệu lời với ánh mắt lạnh lùng.
Tôi huých nhẹ khuỷu tay vào vai anh, thầm vui sướng trong lòng: “Vậy là vì ghen anh mới nhận ra thích em ?”
“Không phải thế.”
Anh muốn giành lại thế chủ động.
Đột anh chợt nghĩ tới điều gì đó, “xì” một tiếng bực bội, ngón cái xoa xoa đôi môi mỏng.
“Anh tò mò không biết rốt cuộc lá thư tình em bắt anh chuyển cho một đàn anh hồi cấp viết gì?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương