Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhà tôi nhà Sở Diệu tầng nhưng khác tòa, bếp đối diện nhau. Mỗi khi nhà anh nấu cơm, tôi ngửi mùi giả vờ quanh bếp nhà mình.
“Bạn Tiểu Chu ăn cơm chưa?”
Sở Diệu hay nằm sấp ở cửa sổ, cười nói với tôi.
đầu anh mời tôi qua ăn, tôi ngại ngùng chưa quen. Ăn được hai, ba lần vẫn xấu hổ, nên quyết định mang thức ăn nhà anh.
“Ngày mai cậu muốn ăn mấy món nhé?”
lần đầu tôi mang thức ăn làm , anh hiểu lầm.
Tôi bối rối giải thích:
“Không phải, tôi không thể ăn không thế được.”
Nhưng giờ nghĩ lại, mỗi bữa tôi nhà anh, trên bàn toàn món tôi thích.
Hôm nay nắng khá gắt. Cha Sở Diệu đi tàu cao tốc, dự kiến đến mười giờ năm phút sáng. quá hồi hộp, tôi mặt ở ga chín giờ rưỡi.
xe, tôi không ngừng xoa tay, mồ hôi lạnh tuôn từng lớp trên lòng bàn tay.
Anh đặt tay lên mu bàn tay tôi.
Không biết bao lâu , Sở Diệu bóp còi báo hiệu giữa đám đông, tôi .
Cha anh đang tiến tới.
Tôi xuống xe đón.
Họ tỏ vô phấn khích khi gặp tôi.
“Chú, dì.” Tôi vươn tay định nhận lấy đồ tay họ.
“Chúng ta không cần đụng vào, cứ đàn ông cầm.” Dì tiện tay trao hành lý cho Sở Diệu bên cạnh kéo tôi đứng sát bên.
Dì tôi ngồi hàng ghế ; dì nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, không chịu buông .
“Em bảo con dâu nhà mình chắc chắn là Ngưng Ngưng mà, anh bảo em nói sớm quá.” Dì nói với chú, đang ngồi ghế phụ.
Tôi ngơ ngác, Sở Diệu quay đầu lại thấy ánh mắt của tôi.
Anh giải thích: “ là lần đầu tiên em đến nhà anh ăn cơm, cha anh chỉ nói đùa thôi mà.”
Tôi lộ rõ vẻ hiểu .
Tôi vẫn , lần thứ hai Sở Diệu không gọi tôi vào bếp mà dẫn bố đến thẳng nhà tôi gọi tôi – lần thật sự làm tôi bối rối nhất.
vài câu chuyện phiếm, đồng hồ thấy gần đến bữa trưa, tôi nghĩ thà ngoài ăn cho nhẹ đầu, khỏi phải phô diễn tài nghệ nấu nướng.
“Trưa nay chúng ta ăn ngoài nhé, lát nữa đi thẳng đến nhà hàng luôn?” Tôi nghiêng ghế lái, hỏi Sở Diệu.
“ anh đang ở bếp , anh đặt đồ ăn online , chắc sắp được giao đến.” Sở Diệu cười cong mắt.
Chuẩn nào vậy nhỉ?
Dì kéo tay tôi như muốn nói điều gì, tôi lại gần dì hơn.
“Con thích ăn gì, biết rõ lắm.”
“Con đừng tưởng nhút nhát; mà phải con tỏ tình trước, đầu huênh hoang tuyên bố trước mặt chúng ta rằng cưới nhất định là con.”
Tôi dì ở bếp.
Tôi bưng bát gạo vo sạch, hỏi: “Dì ơi, nước thế đủ chưa ạ?”
Dì liếc mắt cái cười gật đầu.
lẽ nấu cơm là điểm duy nhất tôi hào.
Tôi quanh lục lọi mấy món Sở Diệu mua, quả nhiên toàn những món tôi thích.
Tôi anh thích ăn tôm.
“Sở Diệu, cần mua thêm ít tôm không?” Tôi dựa vào cửa bếp, nhỏ giọng nói vọng vào phòng khách.
Sở Diệu cau mày tôi, tôi không hiểu.
“ không ăn tôm đâu con.” Dì vỗ nhẹ vai tôi.
Rõ ràng tôi anh thích tôm, hay là quên mua ?
“Con lần không, lần làm bánh bao, dì cho thêm thịt tôm vào nhân, con ăn xong dị ứng nổi đầy mẩn ngứa khắp .”
Những chuyện tôi anh trải qua, nhiên tôi rất rõ.
Dì nấu ăn rất khéo, không hề mùi tanh của tôm, họ đều không biết tôi dị ứng hải sản. Tôi thử nếm miếng lỡ nhổ thì không lịch sự, thêm nữa tôi cứ nghĩ may ăn chút cũng không sao đâu.
“Anh ấy nói con ăn tôm xong liền biến thành con tôm.”
Ngứa đến chín đỏ.
Nụ cười của dì dần tắt, dì liếc Sở Diệu phòng khách.
“ lần , không đụng vào hải sản nữa.”
Tôi ngây , là tôi sao?
Căn bếp chìm vào im lặng.
Tâm trạng buồn bã của tôi nhanh chóng dì phát hiện, khi chảo dầu nóng, dì tắt bếp.
“Ngưng Ngưng, đừng quá bận tâm, con đừng tạo áp lực cho mình chuyện , thằng bé bướng bỉnh lắm.”
“Nhưng anh ấy bỏ rất nhiều thứ mình thích con.”
đầu tôi hiện lên rất nhiều hình ảnh, trách bản thân những khoảnh khắc thật ngốc nghếch.
Ngày xưa khi đăng ký nguyện vọng thi đại , tôi cố gắng mãi, cuối cũng đạt trình độ ngang bằng anh, nhưng do chuyên ngành, tôi cứ nghĩ sẽ không trường.
vào ngày khai giảng, tôi gặp anh ở cổng trường đại , anh nói nguyện vọng trượt, trường tôi đang là nguyện vọng hai của anh.
Tôi tin .
Tôi thua trò chơi sự thật hay thử thách; không hỏi bí mật, tôi chọn thử thách: cần thêm WeChat của con trai đầu tiên đi ngang qua ám chỉ rằng tôi mắt đến anh ấy.
Tuy nhiên, đầu tiên đi qua lại là bạn phòng của Sở Diệu.