Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/709zjps85C

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Tôi suy nghĩ một , cũng không phản đối.

Khi đến trang viên, hai hàng người hầu đã đứng chỉnh tề từ cổng vào, nghiêm túc cúi đầu chào đón tôi trở về.

Tôi nhìn khắp nơi, ánh mắt sững sờ khi toàn bộ khung cảnh trước mắt — một khu biệt thự đồ sộ, nguy nga, khí thế chẳng khác gì hoàng cung.

Tôi kinh ngạc thốt lên:

“Chỗ đúng là cung thật rồi còn gì!”

“Tiểu thư, tôi biết cô vẫn chưa quen với phận mới, nên tôi không làm phiền nữa.”

Chú Vương giúp tôi sắp xếp đồ đạc xong, rồi đưa một chiếc túi da nhỏ. Tôi mở xem thử – bên có khá nhiều .

“Đây là thẻ Black Gold Dragon bản giới hạn, hạn mức mười triệu, dùng làm tiền tiêu vặt tháng của cô. Đây là chìa khóa xe, bảy chiếc tất cả, gồm Ferrari, Bugatti, Maserati… Đây là thẻ kim cương tổng tài của Tập đoàn Phong Hoa – tập đoàn lớn nhất thành phố, có thể xác minh phận của cô, rảnh rỗi ghé chơi thử.”

Chú Vương giới thiệu từng món một, nhưng đồ nhiều đến mức tôi nghe cũng không kịp.

Tôi vội nói:

“Thôi chú đừng giới thiệu hết, để từ từ con tự xem.”

Lúc chú mới thôi bất tuyệt, dặn dò đám người hầu chăm sóc tôi thật tốt, rồi rời đi.

Tôi chọn một căn phòng để ở tạm, cảm giác như đang cung thật sự, bên ngoài còn có một hàng người hầu sẵn sàng nghe lệnh khiến tôi có không quen.

Đúng lúc ấy, thoại reo lên – là A Noãn, bạn của tôi, cũng là bạn cùng phòng thời đại .

Cô ấy hiện đang chạy đôn chạy đáo đi thực tập, ngày hai bữa là lại gọi than khổ. Tôi còn tưởng lần cũng là một cuộc gọi than thở nữa, ai ngờ cô ấy bắt đã sốt ruột nói:

“Đình Đình, cậu đuổi khỏi nhà rồi ??”

Tôi ngẩn người:

Truyện dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

cậu biết?”

“Có một cô gái vào group chung của tụi mình, hình như là thầy chủ nhiệm kéo vào. Cô ta nói là em gái cậu, tuần sau tổ chức sinh nhật, mời cả lớp đến dự. Nhưng quan trọng hơn là cô ta cứ mập mờ bóng gió chuyện cậu nhà đuổi đi…”

Tôi nghe xong liền sôi m.á.u — không cần đoán cũng biết là trò của Chu . Tôi đã rời khỏi nhà họ Chu rồi, vậy mà cô ta vẫn còn rảnh đến mức mò vào group đại của tôi để bôi nhọ.

Tôi lập tức gọi cho Chu Văn . Anh ta bắt đã lạnh nhạt:

“Có chuyện gì?”

“Đưa thoại cho Chu !” – tôi nghiến răng nói, lòng đầy lửa . Cô ta đang xen vào đời riêng của tôi.

Chẳng bao lâu sau, Chu nhận . Cô ta còn cố tình đi xa một như thể sợ người khác nghe :

[ – .]

“Chị , vậy?”

Tôi không nhịn , quát thẳng vào :

“Cô lại định giở trò gì nữa đây?!”

Chu phá lên cười khanh khách:

“Chị , em muốn thử cuộc của chị một thôi mà. Cuộc đó vốn dĩ là của em – kể cả ngôi trường đại kia. Chị nghĩ em dễ dàng tha cho chị ?”

“Chị đã tận hưởng hết mọi đáng thuộc về em, giờ lại muốn phủi tay rút lui? Không có cửa đâu! Tình thương của mẹ, sự quan tâm của anh Văn , cả đám bạn bè thiết của chị – em lấy lại hết!”

Càng nói, giọng cô ta càng lạnh đến rợn người.

“Cô điên ?!” – tôi đến không thể chịu nổi. Cô ta hoàn toàn đã biến thành một kẻ méo mó tâm lý.

“Em không điên! rồi mẹ còn lén khóc vì chị, anh Văn không nỡ xóa số chị, ngay cả người giúp việc cũng hỏi bao giờ chị về ăn cơm! Chị có biết em hận đến mức nào không? Chị cướp hết mọi của em! Em thề, cả đời không bao giờ tha cho chị!”

Tôi cố nén đáp:

“Tôi đã nói rồi, những đau khổ của cô không liên quan gì đến tôi!”

Tôi tức , tủi . Trước đây tôi còn cảm thông cho những gì cô ta chịu đựng, nhưng giờ … cô ta đã chẳng còn đáng để thương hại nữa rồi.

Chu cười lạnh vài tiếng, một lúc sau lại trở về giọng điệu vui vẻ đầy châm chọc:

“Thôi không nói nữa. Nhớ đến dự tiệc sinh nhật em nhé, em muốn tỏa sáng, không có chị bên cạnh làm nền còn gì thú vị? mà, em đã bảo đóng băng hết thẻ của chị rồi, đừng mong xài thêm đồng nào của nhà em nữa. Cũng không cần mang quà đâu, người đến là đủ rồi~”

Nói xong, cô ta cúp , để lại tôi siết chặt thoại tay, tức đến run người.

Cô ta không khiến nuôi khóa hết thẻ của tôi, mà còn định lợi dụng bữa tiệc sinh nhật để bêu xấu tôi. 

Đến hôm đó, cô ta trở thành tâm điểm lộng lẫy của mọi ánh nhìn, còn tôi là một kẻ đuổi khỏi nhà, đến cả quà cũng không có tiền để mua – nghèo rớt mồng tơi, chẳng khác gì trò cười.

Tôi có thể không tức? Cô ta đã quá đáng đến mức đụng chạm vào cả mối quan hệ của tôi với bạn bè đại . Tôi không thể để yên nữa.

Đã mời tôi đi! Tôi muốn xem xem cô ta có thể diễn đến mức nào.

Tôi bước xuống lầu, gọi một nữ giúp việc tới. Bà ấy trông khoảng hơn bốn mươi, cử tao nhã, phong thái đúng mực, khí chất còn hơn cả giáo sư đại – chắc là quản gia nữ chính.

“Cô ơi, có thể giúp cháu chọn một bộ lễ phục không? Thêm đôi giày cao gót đi kèm nữa, đơn giản là ạ.” Tôi nghĩ, dù cũng là tiệc sinh nhật, nên cũng ăn diện đàng hoàng một .

“Vâng, thưa tiểu thư. Xin chờ một lát, tôi cho người chuẩn ngay.” – bà ấy đáp lễ rồi nhanh chóng rời đi.

Tôi đợi khá lâu mà vẫn chưa quay lại, lòng bắt đầu lẩm bẩm – ủa, nhà giàu mà làm việc cũng chậm thế ? Giao việc đơn giản vậy mà lâu quá trời.

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe, có mấy chiếc xe hơi nối đuôi nhau tiến vào trang viên. Tôi tò mò bước xem thử – bà quản gia đang tận nơi nghênh đón, cung kính mời đám người xe xuống.

Tùy chỉnh
Danh sách chương