Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Nhi sẽ tiễn Ngọc gả.
Ngọc nghe xong, mỉm cười gật đầu:
“Lần chậm một chút, gần một tháng lận. còn thể gặp chàng một tháng , thật tốt quá.”
Ta muốn tiễn Ngọc , nhưng từ chối.
khoác áo ngoài ta:
“ , đừng vất vả , Tiêu ca tiễn rồi.”
“ giúp bầu bạn với hoàng huynh, không? Chàng ấy rõ ràng trong lòng đau khổ, nhưng không thể ra.”
nắm tay ta, cọ cọ vào lòng bàn tay ta:
“ , làm một bát canh . Sau Liêu quốc, sẽ không món trứng như thế .”
“Đồ ngốc, ta nghe món ở Liêu quốc lắm, đảm bảo còn hơn cả ta làm.”
Ngọc nghe xong vui vẻ.
Một ngày trước lên đường, bốn chúng ta quây quần bên bàn tròn trứng.
Cả bốn đều im lặng.
Ngọc chậm, chậm, nhai kỹ từng miếng, như thể sau sẽ không bao giờ .
“Sẽ không bằng làm đâu. , hương vị gia đình.”
Ngọc bỗng nhiên một câu không đầu không đuôi.
Bát trứng hôm nay quá mặn, vừa mặn vừa đắng, chẳng chút nào.
Đắng mức phải che mặt , bờ vai run rẩy không ngừng.
Lần đầu tiên ta thấy khóc. Chàng không phát ra một tiếng động nào, nhưng kẽ tay ướt đẫm.
“Khóc gì vậy? phải sợ nhớ không?”
“Lúc nhớ thì cứ ngẩng đầu lên, nhìn trời, nếu trên trời trăng sáng, thì đó đang nhớ các .”
cười vô tư, nhưng cuối cùng bật khóc ngã xuống đất .
Đêm đó, dường như không hoàng thượng, công chúa, không cao sang, thấp kém, chỉ bốn đáng thương cứ rơi nước mắt.
Ta và tiễn ngoại ô kinh thành, quãng đường còn giao Tiêu Nhi.
quay về, thần sắc hoảng hốt, suýt vấp phải ngưỡng cửa.
Ta đỡ lấy chàng, chàng nôn ra một ngụm m.á.u tươi, ngã vào lòng ta.
tỉnh , với ta nhiều chuyện, từ thuở nhỏ năm chàng hai mươi ba tuổi.
Ngọc từ nhỏ kiêu ngạo tùy hứng, thích lụa gấm vóc, thích những thứ màu sắc rực rỡ.
Ngọc bênh vực thân.
Chàng bị Tiên đế phạt không uống, Ngọc lén nhét một chiếc bánh bao nóng vào chàng.
Nửa đêm lên cơn sốt cao, cả mê man.
Lúc thì nhận nhầm ta mẹ, khóc nức nở :
“Mẫu phi, con xin lỗi, con không bảo vệ tốt .”
Lúc biết ta Nguyên Sanh, ôm chặt lấy ta:
“A Sanh, làm hoàng hậu trẫm, không?”
Trong cơn mê man, chàng tưởng Ngọc chưa , trong lúc nửa mơ nửa tỉnh thổ lộ tình yêu mình với ta.
Sau khỏi bệnh, chàng trở nên trầm lặng, tuyệt nhiên không nhắc chuyện đêm đó.
Vào một đêm rằm, bỗng nhiên hẹn ta ra khỏi cung