Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động ấy, tôi trở về quê. Trong lúc dọn dẹp lại gác mái cũ kỹ, tôi vô tình phát hiện một ảnh mà mình chưa từng bao giờ.
Trong ảnh, có một cậu bé mặt đang mỉm cười rạng rỡ, tay khoác vai tôi khi nhỏ.
Mặt sau ảnh là dòng chữ viết bằng 乃út máy đã phai nhạt: “Chụp chung với anh họ Khải Lâm, Tết 2010”.
Kỳ ở chỗ… tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về người được gọi là “anh họ Khải Lâm” ấy.
Tôi cầm ảnh chạy xuống lầu, đưa cho mẹ xem và hỏi: “Mẹ ơi, người là ai vậy?”
Mẹ tôi chỉ liếc qua một cái rồi nhíu mày, tỏ vẻ bối rối: “Người nào cơ? chỉ có một mình con ?”
Tôi giật mình lại. Quả , người đàn ông mặt trong ảnh đã biến mất một cách bí ẩn.
Tôi chưa kịp định thần thì trong bữa cơm tối hôm ấy, bố chợt hỏi: “À, anh họ Khải Lâm của con khi nào thì tới? Dịp giữ nó ở lại chơi vài ngày.”
người xung quanh đều gật gù đồng tình, như thể cái “Khải Lâm” vốn thân thuộc từ lâu, là một người thân trong nhà mà ai ai yêu quý.
Chỉ có tôi ngồi người trước mâm cơm, đôi đũa khựng giữa không trung.
“Khải Lâm?” Tôi lặp lại cái xa đó trong , cố gắng moi móc ký ức từ thời thơ ấu, nhưng trí nhớ hoàn toàn trống rỗng.
Mẹ đưa tay trán tôi, ánh lo lắng: “Tâm Chi, con trong người không khỏe à?”
Tôi lưỡng lự, rồi dè dặt nói: “Con… không nhớ là mình từng có người anh họ Khải Lâm.”
Bầu không khí trong phòng ăn lập tức đi như tắt đèn.
Cả bố mẹ và cô tôi đều đưa nhau, ánh chứa đầy nghi hoặc khó hiểu.
Cô tôi là người tiếng tiên, cười nhẹ như thể không tin được: “Con bé lại đùa giỡn gì nữa thế? Khải Lâm là người lớn cùng con mà. Hồi bé, hai đứa thân thiết tới mức mặc chung cả một cái quần ấy chứ!”
Bố tôi tiếp lời, nịch: “ nào Tết nó sang nhà mình ở gần nửa tháng. ngoái dạy con nấu món sườn xào chua ngọt, con quên nhanh vậy ?”
Tôi bắt choáng váng. Những điều họ kể cứ như thật, nhưng tôi thì lại hoàn toàn không nhớ nổi điều gì.
Tôi cố giữ bình tĩnh: “Con thực sự không nhớ… Vậy anh họ Khải Lâm là con nhà ai ạ?”
Lại thêm một khoảng im ngượng ngùng đến khó chịu.
Mẹ tôi ngập ngừng: “Hình như là… phía cô con thì ?”
Cô tôi lập tức xua tay: “Không đúng, nó không người nhà cô. Khải Lâm là cháu nhánh nhà Anh con.”
Bố tôi chen vào: “Bố nhớ nó là cháu bác cả, hơn bác ấy một chút. đến mét chín ấy chứ không ít đâu.”
Ba người lớn, ba cách nói khác nhau – không ai dám khẳng định chắn Khải Lâm là con của ai trong gia đình.
Tôi cảm lòng mình bắt dậy sóng, an dần xâm chiếm.
“ không ai nhớ anh ấy là con nhà ai vậy?” Tôi hỏi, dần trở nên căng thẳng.
Mẹ tôi cười gượng, tìm cách chuyển chủ đề: “Thôi, tại bọn mẹ già rồi, trí nhớ lẫn lộn. À, ngày mai cả nhà đi tảo mộ, con nhớ mặc bộ sườn xám mới nhé.”
Bữa cơm kết thúc trong bầu không khí lẽ.
Trở về phòng, tôi lập tức lục thoại, mở hết các thư mục ảnh, hy vọng tìm được tấm hình nào chụp chung với Khải Lâm, nếu như anh ấy thật sự thân thiết như người nói.
Tôi tìm đến mỏi , nhưng tuyệt không có kỳ dấu vết nào của người đó.
Tôi chuyển sang danh bạ, gõ tìm cái “Khải Lâm” – kết quả là: không có.
Cảm giác kỳ càng lúc càng lớn.
Một người được cho là luôn gắn bó với tôi suốt tuổi thơ, mà để lại kỳ dấu tích nào trong trí nhớ hay dữ liệu cá nhân?
Tôi không thể ngồi yên.
Tôi lập tức gọi cho chị họ phía nhà bố.
“Tiểu Chi hả? Có chuyện gì không em?” chị vang qua thoại, nhẹ nhàng và thân thiết như khi.
Tôi đi thẳng vào câu hỏi: “Chị ơi, chị có biết ai là Khải Lâm không? Anh họ ấy.”
Chị tôi thoáng ngập ngừng rồi đáp: “Biết chứ, Khải Lâm hay chạy qua nhà chị lắm mà.”
“Vậy chị có nhớ anh ấy là con ai không?”
kia dây chợt im bặt trong vài giây.
“Anh ấy là…” chị như chùng xuống, đầy bối rối. “Đợi chị nghĩ xem…”
Thêm vài giây yên nữa trôi qua.
“ thật… chị lại không nhớ nổi nhỉ? Nhưng chị chắn không họ hàng mình.” Chị nói, rồi tò mò hỏi lại, “Mà em lại hỏi chuyện ?”
“Không có gì đâu, em chỉ tò mò thôi.” Tôi đáp qua loa, “Chị có thể miêu tả ngoại hình của anh ấy được không?”
Chị tôi bật cười vui vẻ: “Khải Lâm á? Anh ấy tròn trĩnh như một cục bông, người không lắm, mặt tròn xoe, cực kỳ hiền hậu!”
Toàn thân tôi chợt nổi da gà.
Vì mới hồi tối, bố tôi nói rằng Khải Lâm hơn cả bác cả tôi – người tận mét tám lăm.
Vậy mà giờ, chị họ lại miêu tả anh ấy như một người thấp bé, tròn trịa, có gương mặt vui vẻ.
Sau cuộc gọi đó, tôi tiếp tục hỏi thêm vài người họ hàng khác.
Điều khiến tôi kinh hãi là… ai tỏ ra rất “nhớ” Khải Lâm, nhưng tuyệt không ai xác định được anh là con ai trong dòng họ.
Tệ hơn, mỗi người lại miêu tả anh ta một kiểu khác nhau – chiều , vóc dáng, cả khuôn mặt ai giống ai.
Sáng hôm sau, tôi lẽ bước vào thư phòng cũ của ông nội, lần giở từng trang cuốn gia phả dày cộp, mong tìm được manh mối nào đó.
Thế nhưng, dù tôi đã tra kỹ từng dòng từng chữ, cái “Khải Lâm” vẫn hoàn toàn không xuất hiện.
“Tiểu Chi, con tìm gì thế?” cô vang từ sau lưng khiến tôi giật mình quay lại.
Tôi nhanh chóng đóng cuốn sách lại: “Con đang xem gia phả ạ. Cô nhớ chuyện hồi nhỏ của anh họ Khải Lâm không?”
Cô mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy hoài niệm: “Tất là nhớ rồi. Hồi bé nó nghịch lắm, suốt ngày lẽo đẽo theo bố con, học hết cái đến cái kia, chịu ngồi yên bao giờ.”Tôi ngập ngừng hỏi: “Vậy cô có ảnh của anh ấy không ạ?”
Nụ cười tươi trên gương mặt cô bỗng khựng lại, rồi cô ậm ừ đáp: “Ảnh á? là có đấy…”
Cô lục tìm trong thoại rất lâu, lướt qua từng thư mục, từng tấm ảnh, nhưng ràng là không tìm gì. Cuối cùng cô cười gượng, cất thoại vào túi: “Ảnh nhiều quá, cô tìm mãi không ra.”
Tôi gặng hỏi thêm: “Thế bây giờ anh ấy đang ở đâu ạ? Mấy nay con anh ấy gọi hay ghé qua nhà lần nào.”
Gương mặt cô càng lúc càng hiện vẻ bối rối. “Ơ… Nó vẫn hay liên lạc mà? Tết nay nó về nhà mình cơ mà?”
Tôi thẳng vào cô, chậm rãi nói: “Nhưng con thật sự không có kỳ ký ức nào. Con đã kiểm tra kỹ thoại rồi, không có lấy một ảnh nào có mặt anh ấy cả.”
Cô tôi chững lại, ánh thoáng chút ngỡ ngàng. Một lúc sau, cô thở dài rồi nói nhỏ: “Tâm Chi à, có khi con làm việc mệt quá rồi. Có thể là óc căng thẳng quá nên quên mất thôi. Người thân thiết như vậy, mà quên được chứ?”
Tôi không đáp lại. Bởi giờ đây, điều tôi cảm nhận ràng là: tất cả người xung quanh đều tin Khải Lâm từng tồn tại, duy chỉ có tôi là không hề có chút dấu vết gì về anh ấy trong trí nhớ.
Chiều hôm đó, cả gia đình cùng nhau đi viếng mộ tổ tiên.
Trên đường trở về, cháu gái nhỏ của tôi đột cất tiếng hỏi: “Mẹ ơi, chú Khải Lâm bao giờ về vậy? Chú hứa dạy con gấp máy bay giấy mà.”
Chị tôi mỉm cười, nhẹ nhàng xoa con bé: “Sắp rồi con yêu, vài hôm nữa là chú tới thôi.”
“Chú gọi cho con hôm qua rồi đấy.” Con bé hồn kể. “Chú bảo sẽ mang thật nhiều quà cho con.”
Tôi quay sang chị, trong ánh của chị hiện sự ngờ. ràng là chị không hề biết gì về cuộc gọi ấy.
“Con nhận được cuộc gọi lúc nào?” Chị tôi hỏi lại.