Vãn Hà và Trần Lộ  bên cạnh, vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Họ đã bắt đầu đoán ra điều gì đó.
“Thôi nào, đừng đứng nữa, chúng ta ăn cơm đi.” Tôi mời  người   bàn.
Trên bàn bày đầy các món ăn,  là món Tô Hạo Nhiên thích.
“Wow,  là món con thích!”  Tô Hạo Nhiên sáng rỡ.
“Vãn Vãn hôm  đã bắt đầu chuẩn bị rồi, nói là muốn tạo bất ngờ cho con.” Mẹ tôi cười nói.
Tôi  cạnh Tô Hạo Nhiên, gắp thức ăn cho anh ta: “Dạo này anh gầy đi rồi,  ăn  .”
“Cảm ơn vợ yêu.” Tô Hạo Nhiên nắm lấy tay tôi: “Anh   rất hạnh phúc.”
“ sao?” Tôi nhìn thẳng   anh ta: “ anh có thể chia sẻ với  người một chút  không, dạo này bận  gì ?”
Tô Hạo Nhiên sững người: “… công việc giảng dạy bình  thôi mà.”
“Em nghe nói bây giờ phụ huynh rất quan tâm đến việc học của con,  xuyên chủ động liên hệ với giáo viên.” Trần Lộ đột nhiên xen .
“Đúng , bây giờ phụ huynh rất nhiệt tình.” Tô Hạo Nhiên gật đầu.
“Có phụ huynh nào đặc biệt ‘nhiệt tình’ không? Ví dụ hay mời giáo viên về nhà dạy kèm chẳng hạn?” Tôi hỏi một cách thản nhiên.
Tay Tô Hạo Nhiên hơi run lên: “Cũng… cũng có vài người.”
“  con  chú ý giữ khoảng cách đó.” Mẹ tôi quan tâm dặn dò: “Dạo này trên mạng hay có tin giáo viên với phụ huynh dễ nảy  hiểu lầm.”
“Mẹ à, mẹ nghĩ  rồi, con hiểu Hạo Nhiên là người  nào mà.” Tôi cười: “Anh ấy trung thực lắm, nhìn người phụ nữ khác còn không dám nữa là.”
Sắc mặt Tô Hạo Nhiên bắt đầu  đi: “Em… em nói  là có ý gì?”
“Không có ý gì, chỉ đang khen anh chung thủy thôi mà.” Tôi rót cho anh ta một ly rượu: “Nào, tụi mình cùng uống mừng kỉ niệm năm năm ngày cưới.”
“Năm năm rồi à?” Mẹ tôi ngạc nhiên: “Đúng ha, tụi con cưới hồi  Năm, sao bây giờ mới ăn mừng?”
“Tại  Năm Hạo Nhiên bận quá, không có thời gian ăn mừng.” Tôi nâng ly: “Bây giờ bù lại cũng không muộn.”
Tô Hạo Nhiên gượng cười, nâng ly theo.
“Nhưng mà nói mới nhớ, dạo này Hạo Nhiên bận .” Tôi nói tiếp: “ xuyên tăng ca tới khuya, cuối tuần cũng đi dạy thêm.”
“Hôm nay chẳng   đi dạy kèm cho học  sao?” Vãn Hà phụ họa.
“Đúng rồi, học  đó tên gì nhỉ?” Tôi giả vờ nghĩ không ra.
“Thẩm… Thẩm Tiểu Nhã.” Giọng Tô Hạo Nhiên đã khô khốc.
“Thẩm Tiểu Nhã, tên nghe hay .” Tôi gật đầu: “Mẹ cô bé cũng họ Thẩm nhỉ?”
“Ừm.”
“Là người  nào? Ý em là, với tư cách phụ huynh, cô ấy có chú  việc học của con không?”
Tô Hạo Nhiên bắt đầu đổ mồ hôi: “Rất… rất chú .”
“  tốt, gặp  phụ huynh như  là may mắn của anh rồi.” Tôi mỉm cười: “Chắc cô ấy cảm ơn anh  lắm ha?”
“Cũng… cũng bình  thôi.”
Mẹ tôi nhận ra có gì đó không ổn: “Hạo Nhiên, con sao ? Sao mặt mũi  nhợt ?”
“Chắc là do hôm nay mệt ạ.” Tô Hạo Nhiên gượng gạo giải thích.
“ con nên nghỉ ngơi sớm, đừng cố quá.” Mẹ tôi lo lắng nói: “Công việc quan , nhưng sức khỏe còn quan  hơn.”
“Mẹ nói đúng.” Tôi vỗ vai Tô Hạo Nhiên: “Sức khỏe của anh không chỉ là của riêng anh, mà còn là của cả gia đình này.”
“Vãn Vãn…” Tô Hạo Nhiên muốn nói gì đó.
“Sao ?” Tôi chớp chớp : “Anh muốn nói gì?”
Tô Hạo Nhiên nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng  lắc đầu: “Không có gì, chỉ là thấy có em làm vợ, anh   rất may mắn.”
“ sao?” Nụ cười trên môi tôi dần trở nên lạnh lùng: “ tại sao anh lại phản bội hạnh phúc này?”
Bầu không khí bỗng chốc lặng ngắt.
Tất cả  người đều nhìn về phía chúng tôi.
Mặt Tô Hạo Nhiên lập   mét: “Em… em nói gì ?”
“Ý tôi rất đơn giản.” Tôi đặt ly rượu xuống bàn, giọng nói lạnh đến mức đáng sợ: “Tô Hạo Nhiên, anh tưởng tôi   không biết anh đang làm gì sao?”
4
Trong phòng khách yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập.
Tô Hạo Nhiên nhìn chằm chằm tôi, mồ hôi bắt đầu túa ra dày đặc trên trán.
“Vãn Vãn, anh không hiểu em đang nói gì.” Anh ta  còn đang giãy giụa trong vô vọng.
Tôi lấy   ra khỏi túi, mở album ảnh.
Bức ảnh tôi chụp hôm  trước quán cà phê hiện rõ mồn một trên màn hình.
Tô Hạo Nhiên và Thẩm  Đồng tay trong tay.
“Anh nhận ra người này không?” Tôi đặt   giữa bàn ăn.
Mặt Tô Hạo Nhiên ngay   trắng bệch.
Mẹ tôi cầm   lên xem, mặt bà lập  biến sắc: “Hạo Nhiên, chuyện này là sao?”
“Mẹ à… đây là hiểu lầm thôi…” Tô Hạo Nhiên cuống quýt giải thích.
“Hiểu lầm?” Tôi cười lạnh: “ để tôi xem còn có  hiểu lầm gì khác nhé.”
Tôi tiếp tục lướt album ảnh, là  bằng chứng tôi đã âm thầm thu thập  thời gian .
Ảnh chụp hóa đơn đặt phòng khách sạn.
Lịch sử chuyển khoản ngân hàng, cho thấy Tô Hạo Nhiên đã chuyển tiền cho Thẩm  Đồng.
Còn có ảnh trong vòng bạn bè của Thẩm  Đồng khoe món quà, chính là chiếc đồng hồ mà  trước Tô Hạo Nhiên nói đã làm mất.
“ cái này cũng là hiểu lầm à?” Giọng tôi ngày càng lạnh.
Tô Hạo Nhiên hoảng loạn hoàn : “Vãn Vãn, em nghe anh giải thích…”
“Giải thích gì? Giải thích vì sao anh nói dối là đi tăng ca, nhưng thực tế lại đi hẹn hò với người phụ nữ khác?”
Vãn Hà và Trần Lộ  bên cạnh, vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Họ đã bắt đầu đoán ra điều gì đó.
“Thôi nào, đừng đứng nữa, chúng ta ăn cơm đi.” Tôi mời  người   bàn.
Trên bàn bày đầy các món ăn,  là món Tô Hạo Nhiên thích.
“Wow,  là món con thích!”  Tô Hạo Nhiên sáng rỡ.
“Vãn Vãn hôm  đã bắt đầu chuẩn bị rồi, nói là muốn tạo bất ngờ cho con.” Mẹ tôi cười nói.
Tôi  cạnh Tô Hạo Nhiên, gắp thức ăn cho anh ta: “Dạo này anh gầy đi rồi,  ăn  .”
“Cảm ơn vợ yêu.” Tô Hạo Nhiên nắm lấy tay tôi: “Anh   rất hạnh phúc.”
“ sao?” Tôi nhìn thẳng   anh ta: “ anh có thể chia sẻ với  người một chút  không, dạo này bận  gì ?”
Tô Hạo Nhiên sững người: “… công việc giảng dạy bình  thôi mà.”
“Em nghe nói bây giờ phụ huynh rất quan tâm đến việc học của con,  xuyên chủ động liên hệ với giáo viên.” Trần Lộ đột nhiên xen .
“Đúng , bây giờ phụ huynh rất nhiệt tình.” Tô Hạo Nhiên gật đầu.
“Có phụ huynh nào đặc biệt ‘nhiệt tình’ không? Ví dụ hay mời giáo viên về nhà dạy kèm chẳng hạn?” Tôi hỏi một cách thản nhiên.
Tay Tô Hạo Nhiên hơi run lên: “Cũng… cũng có vài người.”
“  con  chú ý giữ khoảng cách đó.” Mẹ tôi quan tâm dặn dò: “Dạo này trên mạng hay có tin giáo viên với phụ huynh dễ nảy  hiểu lầm.”
“Mẹ à, mẹ nghĩ  rồi, con hiểu Hạo Nhiên là người  nào mà.” Tôi cười: “Anh ấy trung thực lắm, nhìn người phụ nữ khác còn không dám nữa là.”
Sắc mặt Tô Hạo Nhiên bắt đầu  đi: “Em… em nói  là có ý gì?”
“Không có ý gì, chỉ đang khen anh chung thủy thôi mà.” Tôi rót cho anh ta một ly rượu: “Nào, tụi mình cùng uống mừng kỉ niệm năm năm ngày cưới.”
“Năm năm rồi à?” Mẹ tôi ngạc nhiên: “Đúng ha, tụi con cưới hồi  Năm, sao bây giờ mới ăn mừng?”
“Tại  Năm Hạo Nhiên bận quá, không có thời gian ăn mừng.” Tôi nâng ly: “Bây giờ bù lại cũng không muộn.”
Tô Hạo Nhiên gượng cười, nâng ly theo.
“Nhưng mà nói mới nhớ, dạo này Hạo Nhiên bận .” Tôi nói tiếp: “ xuyên tăng ca tới khuya, cuối tuần cũng đi dạy thêm.”
“Hôm nay chẳng   đi dạy kèm cho học  sao?” Vãn Hà phụ họa.
“Đúng rồi, học  đó tên gì nhỉ?” Tôi giả vờ nghĩ không ra.
“Thẩm… Thẩm Tiểu Nhã.” Giọng Tô Hạo Nhiên đã khô khốc.
“Thẩm Tiểu Nhã, tên nghe hay .” Tôi gật đầu: “Mẹ cô bé cũng họ Thẩm nhỉ?”
“Ừm.”
“Là người  nào? Ý em là, với tư cách phụ huynh, cô ấy có chú  việc học của con không?”
Tô Hạo Nhiên bắt đầu đổ mồ hôi: “Rất… rất chú .”
“  tốt, gặp  phụ huynh như  là may mắn của anh rồi.” Tôi mỉm cười: “Chắc cô ấy cảm ơn anh  lắm ha?”
“Cũng… cũng bình  thôi.”
Mẹ tôi nhận ra có gì đó không ổn: “Hạo Nhiên, con sao ? Sao mặt mũi  nhợt ?”
“Chắc là do hôm nay mệt ạ.” Tô Hạo Nhiên gượng gạo giải thích.
“ con nên nghỉ ngơi sớm, đừng cố quá.” Mẹ tôi lo lắng nói: “Công việc quan , nhưng sức khỏe còn quan  hơn.”
“Mẹ nói đúng.” Tôi vỗ vai Tô Hạo Nhiên: “Sức khỏe của anh không chỉ là của riêng anh, mà còn là của cả gia đình này.”
“Vãn Vãn…” Tô Hạo Nhiên muốn nói gì đó.
“Sao ?” Tôi chớp chớp : “Anh muốn nói gì?”
Tô Hạo Nhiên nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng  lắc đầu: “Không có gì, chỉ là thấy có em làm vợ, anh   rất may mắn.”
“ sao?” Nụ cười trên môi tôi dần trở nên lạnh lùng: “ tại sao anh lại phản bội hạnh phúc này?”
Bầu không khí bỗng chốc lặng ngắt.
Tất cả  người đều nhìn về phía chúng tôi.
Mặt Tô Hạo Nhiên lập   mét: “Em… em nói gì ?”
“Ý tôi rất đơn giản.” Tôi đặt ly rượu xuống bàn, giọng nói lạnh đến mức đáng sợ: “Tô Hạo Nhiên, anh tưởng tôi   không biết anh đang làm gì sao?”
4
Trong phòng khách yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập.
Tô Hạo Nhiên nhìn chằm chằm tôi, mồ hôi bắt đầu túa ra dày đặc trên trán.
“Vãn Vãn, anh không hiểu em đang nói gì.” Anh ta  còn đang giãy giụa trong vô vọng.
Tôi lấy   ra khỏi túi, mở album ảnh.
Bức ảnh tôi chụp hôm  trước quán cà phê hiện rõ mồn một trên màn hình.
Tô Hạo Nhiên và Thẩm  Đồng tay trong tay.
“Anh nhận ra người này không?” Tôi đặt   giữa bàn ăn.
Mặt Tô Hạo Nhiên ngay   trắng bệch.
Mẹ tôi cầm   lên xem, mặt bà lập  biến sắc: “Hạo Nhiên, chuyện này là sao?”
“Mẹ à… đây là hiểu lầm thôi…” Tô Hạo Nhiên cuống quýt giải thích.
“Hiểu lầm?” Tôi cười lạnh: “ để tôi xem còn có  hiểu lầm gì khác nhé.”
Tôi tiếp tục lướt album ảnh, là  bằng chứng tôi đã âm thầm thu thập  thời gian .
Ảnh chụp hóa đơn đặt phòng khách sạn.
Lịch sử chuyển khoản ngân hàng, cho thấy Tô Hạo Nhiên đã chuyển tiền cho Thẩm  Đồng.
Còn có ảnh trong vòng bạn bè của Thẩm  Đồng khoe món quà, chính là chiếc đồng hồ mà  trước Tô Hạo Nhiên nói đã làm mất.
“ cái này cũng là hiểu lầm à?” Giọng tôi ngày càng lạnh.
Tô Hạo Nhiên hoảng loạn hoàn : “Vãn Vãn, em nghe anh giải thích…”
“Giải thích gì? Giải thích vì sao anh nói dối là đi tăng ca, nhưng thực tế lại đi hẹn hò với người phụ nữ khác?”