Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

“Giải thích anh lại đem chiếc đồng hồ tôi tặng đi tặng cô ta?”
“Hay là giải thích anh và cô ta khách sạn?”
Mỗi lời tôi nói ra, sắc mặt Tô Hạo Nhiên lại trắng thêm một phần.
tôi đến run cả người: “Tô Hạo Nhiên, đồ vong ân bội nghĩa! Vãn Vãn đối xử với tốt như , có thể ra chuyện này?”
Vãn Hà và Trần Lộ ngồi một bên, đều sốc đến không nói thành lời.
“Anh… anh…” Tô Hạo Nhiên há miệng, nhưng không thể nói nên lời.
“Anh gì chứ?” Tôi đứng dậy, từ trên cao xuống anh ta: “Tô Hạo Nhiên, chúng ta kết hôn năm năm, tôi tưởng ít ra anh sẽ tôi một lời giải thích thành thật.”
“Nhưng bây giờ anh mới biết mình sai ?” Tôi hất mạnh anh ta ra: “ lúc anh ở bên cô ta, anh có đến tôi không?”
“Anh có đến cảm giác bị lừa dối của tôi không?”
“Có đến cuộc hôn nhân của chúng ta không?”
Tô Hạo Nhiên quỳ rạp dưới đất, nước nước mũi tèm lem: “Anh thật biết sai rồi, em tha thứ anh, sau này anh không dám nữa…”
“Hừ.” Tôi lạnh: “Tô Hạo Nhiên, anh biết tôi ghét nhất điều gì không?”
“Tôi ghét nhất là đàn ông nói dối, ghét nhất là đàn ông phản bội, ghét nhất là loại hèn nhát như anh.”
“Khi ngoại tình anh dũng cảm bao nhiêu, bây giờ lại hèn nhát bấy nhiêu?”
tôi giận đến mức đập bàn: “Hạo Nhiên, khiến tôi quá thất vọng! Tôi luôn coi là con ruột, báo đáp gia đình này như ?”
, con lỗi, con lỗi , lỗi Vãn Vãn…” Tô Hạo Nhiên khóc như một đứa trẻ.
lỗi có ích thì cần gì cảnh sát nữa?” Tôi lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, quỳ ở đây chỉ khiến tôi thêm ghê tởm.”
Tô Hạo Nhiên run rẩy đứng dậy, không dám tôi.
“Vãn Vãn, em muốn anh gì thì em mới tha thứ anh? Gì cũng được…”
“Tôi muốn anh biến khỏi tôi.” Tôi gằn chữ một nói ra: “Bây giờ, ngay lập , cút.”
“Không, Vãn Vãn, em không thể đối xử với anh như , chúng ta vẫn là vợ chồng …”
“Vợ chồng?” Tôi cắt lời anh ta: “Lúc anh lên giường với người phụ nữ khác, anh có đến chuyện mình vẫn là chồng tôi không?”
Câu nói như một cái tát mặt, khiến Tô Hạo Nhiên không nói nên lời.
Phòng khách lại rơi im lặng.
Một lúc lâu sau, Tô Hạo Nhiên mới run run mở miệng: “… đứa bé …”
“Đứa bé gì?” Tôi nhíu mày.
“Vũ Đồng… có thai rồi, đứa bé… là của anh.”
Ầm!
Câu nói này như một quả bom, phát nổ trong phòng khách.
tôi suýt ngất, Vãn Hạ vội vàng đỡ lấy bà.
Tôi Tô Hạo Nhiên, bỗng bật .
“Có thai rồi à?” Tôi càng lớn: “Tô Hạo Nhiên, anh tôi một món quà bất ngờ thật lớn.”
“Không những ngoại tình, còn người ta có thai.”
“Anh là một nhân tài.”
Tô Hạo Nhiên sợ hãi tiếng của tôi.
5
Anh ta chưa thấy tôi như , lạnh lẽo như băng, nhưng lại mang theo điên cuồng.
“Vãn Vãn, em… em không chứ?” Anh ta dè dặt hỏi.
“Tôi không , tôi rất ổn.” Tôi lau nước ở khóe : “Tôi chỉ đang , tôi mù đến mức nào lại loại người như anh.”
“Không , anh thậm chí còn không bằng cặn bã, cặn bã ít ra còn không giả dối.”
“Còn anh, suốt năm năm trời, đóng vai người chồng tốt trước mặt tôi.”
Tô Hạo Nhiên định nói gì , nhưng tôi giơ tay ngăn lại.
“Đừng nói gì cả, giờ đến lượt tôi.”
Tôi bước ra giữa phòng khách, người đang ngồi.
“Đã có mặt đầy đủ, thì con có chuyện muốn thông báo.”
“Từ hôm nay, con và Tô Hạo Nhiên không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa.”
“Con sẽ lập tìm luật sư để thủ tục ly hôn, chia tài sản theo quy định pháp luật.”
“Chúng con không có con, nhà là tài sản con mua trước hôn nhân, xe cũng đứng tên con, nên chia rất dễ.”
Tô Hạo Nhiên nghe đến đây, sắc mặt càng thêm trắng bệch: “Vãn Vãn, em không thể như …”
“Tôi không thể gì?” Tôi anh ta bằng ánh lạnh băng: “Anh sắp bố của con người khác rồi, còn mong đợi tôi sẽ như thế nào?”
“Đứa bé … có thể không phải của anh…”
“Có thể?” Tôi sốc vô liêm sỉ của anh ta: “Tô Hạo Nhiên, ngay cả chuyện anh còn không chắc chắn, còn mặt dày đến cầu tôi tha thứ?”
“Anh là hèn đến tận cùng rồi.”
tôi đến mức không nói nên lời, Vãn Hạ nhẹ nhàng xoa lưng bà.
Trần Lộ không thể chịu nổi nữa, đứng bật dậy chỉ mặt Tô Hạo Nhiên: “Loại người như anh là rác rưởi!”
“Ngay cả đứa con của mình cũng không chắc chắn, anh còn mặt mũi ở đây cầu tha thứ à?”
Tô Hạo Nhiên bị chửi đến mức không còn gì để nói, nhưng vẫn không chịu từ bỏ: “Vãn Vãn, anh thật em, chúng ta có thể bắt đầu lại…”
tôi?” Tôi bật trước câu nói của anh ta: “Tô Hạo Nhiên, anh có biết tình là gì không?”
“Tình trung thành, là trách nhiệm, là không tổn thương.”
“Còn anh thì ? Phản bội, lừa dối, gây tổn thương.”
à? là giẫm đạp đấy!”
Giọng tôi ngày càng cao, cảm xúc cũng dâng trào dữ dội.

Tùy chỉnh
Danh sách chương