Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8pcs6iBct1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

“Mẹ, con xin mẹ, cứu con với…”

như thể không nghe gì, miệng vẫn lẩm bẩm.

“Ồn ào, ồn ào , chết tiệt! Không phải là sốt thôi sao, chết thì đáng đời, đằng nào loại ăn hại…”

“Ra ngoài đứng một là hạ sốt ngay.”

Tôi cười khổ. Việc không được yêu thương vốn rõ ràng, là tôi nhận ra muộn mà thôi.

Cha bưng bát cơm ăn lấy ăn . Ông làm việc quần quật ngày, đói nỗi bụng dán chặt lưng. Mẹ tôi không hẳn là ngốc hoàn toàn, cha ăn xong liền lập tức cầm bát xới thêm cơm.

Tôi đổ nước vừa gánh từ giếng ngoài sân chiếc chum lớn. chum này chứa đầy nước nhà dùng dần. Tôi không thể gánh được thùng bằng đòn gánh, đành xách từng thùng một đổ . Mỗi lần phải hơn chục chuyến đổ đầy chum.

Cha gọi tôi : “Ny, đây con.”

“Sau này, ở với cha mẹ, chịu không con?”

tôi vẫn hiểu. Rõ ràng tôi sống cùng cha mẹ lâu như vậy rồi, tại sao cha còn hỏi tôi câu này?

Mãi khi lớn lên tôi , cha tôi sự lựa chọn và sự tôn trọng tuyệt đối.

Tôi ngẫm nghĩ một , cảm cha mẹ đều là người .

Tôi ngây ngô gật đầu.

“Sẽ không con bị đói đâu.”

Cha hài lòng húp thêm một ngụm cơm lớn.

“Con tuổi rồi, năm nay bảy tuổi. Cha hỏi cán bộ thôn, người nói muốn phải một .”

“Ny à, con nghĩ , tự đặt mình một .”

4

Phải, tôi vẫn một tử tế.

Tôi bao giờ dám nghĩ rằng, cha mẹ sẽ tôi . Ngay chị hết tiểu . Lũ con gái trạc tuổi tôi trong làng đứa nào đang cắt cỏ lợn, nhặt củi, con trai được ích.

“Cha đặt con ạ.”

Cha im lặng một lâu, ngước nhìn vầng trăng tròn vành vạnh trên trời: “Gọi là Tân Nguyệt, được không con?”

Khi , tôi và cha đều không chữ. Ngày làm hộ khẩu, anh cán bộ hỏi tôi: “Là ‘Tân’ nào cháu?”

Tôi buột miệng đáp: “Là ‘Tân’ trong ‘cuộc đời ’.”

Cứ thế, tôi một : Trương Tân Nguyệt.

Mùa thu năm , tôi lớp một.

từng mẫu giáo nên việc của tôi vô cùng vất vả. Ở trường, tôi gặp chị . Ban đầu chị sợ tôi bám víu nên tôi không dám chào hỏi. Về sau, tôi chẳng buồn tâm mình, chị bèn cố tình gần chọc tức tôi.

“Bố mẹ không cần mày là vì mày ngu.”

phép cộng trừ trong phạm vi mười không làm.”

“Ở với bà mẹ ngốc rồi mày thành đồ ngốc luôn.”

Chị còn nhổ nước bọt, ném sâu bọ người tôi.

Mấy trò tôi chẳng sợ, lạnh lùng trừng mắt nhìn .

“Bố mẹ chị , nhà chị đều . Cứ chờ bố mẹ của chị đợi chị nghiệp rồi bán chị lấy tiền thách cưới không.”

“Chị chẳng qua là một con chó của em trai chị mà thôi.”

Chị sững người.

Tôi hiểu chị , đâm dao đâu là đau nhất. Từ nhỏ chị khôn lanh hơn tôi, chị thì điềm đạm hơn tôi, tôi là đứa ngốc nghếch, bị họ ghét bỏ.

Mỗi ngày tan , tôi đều dùng sỏi đá, cành cây viết viết vẽ vẽ trên mặt đất, ôn một lượt những gì thầy cô giảng. Tôi không ai trò chuyện, bèn kéo mẹ ngồi bên cạnh .

“Mẹ ơi, mẹ , đây là chữ Thiên, Địa, Nhân.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương