Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
đến, trút một trận thịnh nộ lên đầu cha, mắng nhiếc ông suốt cả một tiếng đồng hồ, nhưng tuyệt nhiên không đả động gì đến việc chữa cho mẹ.
Cha chỉ biết lặp đi lặp lại một .
“Là tôi không tốt, tôi sẽ chữa cho cô ấy.”
Cậu cầm hai nghìn tệ tiền bồi thường, khăng khăng đưa mẹ, người khi ấy đầu vẫn còn đang chảy máu, về nhà. Cha không nỡ, nhưng chỉ nghĩ rằng dù sao đó cũng là anh ruột của mẹ, không thể nào không đoái hoài.
Thế nhưng, lương của họ thật sự đã bị chó tha đi mất.
Cậu tôi ăn chơi trác táng, suốt ngày chìm trong tứ đổ tường, còn mợ tôi thì ngứa mắt với mẹ, không đánh cũng mắng. Cuối cùng, tiền bồi thường sạch, mà của mẹ cũng chẳng được chữa trị. Hai năm sau, họ lại đưa người mẹ đã hóa điên dại trở về.
Cho đến tận bây giờ, cha vẫn luôn hối hận, nếu lúc đó thái độ của ông kiên quyết hơn một chút, có lẽ mẹ đã không trở nên như thế này.
Từ sau chuyện đó, cha nhất quyết không cho tôi đi hái táo dại nữa. Tôi bắt đầu ép mình lật đi lật lại sách vở, những gì thầy cô giảng không hiểu thì tan học liền ở lại hỏi. Từ một đứa không tính nổi phép cộng trừ, đến khi lên lớp, tôi đã vươn lên top đầu của lớp.
Thằng cu em nhà mẹ đẻ đã được một tuổi. Chẳng biết họ nghe từ đâu cái mốt “thôi nôi” của thành phố, bèn tổ chức một bữa tiệc mừng hoành tráng như thể thái tử đăng cơ. Mẹ đẻ bày la liệt bút, mực, giấy, nghiên, bàn tính, con dấu…
Cả nhà vây quanh dỗ dành, dúi vào tay nó. Nó được nuôi béo mẫm, đầu to mình ngắn, chẳng cầm thứ gì, lại cứ đăm đăm nhìn vào thịt kho tàu trên tay chị hai. Chị hai vốn quen chiều chuộng nó, bèn nịnh nọt bưng lại gần.
Nào ngờ bị nó hất đổ cả thịt nóng lên chân, bỏng rộp mấy mảng lớn. Chị hai bị cha mẹ đẻ đánh cho một trận thừa sống thiếu chết. Thấy chưa, cha mẹ thiên vị sẽ mãi mãi bảo vệ đứa con cưng của họ.
Lúc gặp chị hai ở trường, vết bầm trên mặt vẫn chưa tan hết, thấy tôi chị ta liền lảng đi đường khác.
Cái trấn này nhỏ bé, chẳng giấu được chuyện gì. Mọi người trong làng ngoài đều biết tôi là đứa trẻ bị cha mẹ ruột vứt bỏ. Có người hỏi mẹ đẻ: “Sao hồi đó bà lại nỡ vứt con Tam Ny đi, xem nó bây giờ ngoan ngoãn hiểu chuyện biết bao!”
“Ở nhà lão Trương nó đảm đang lắm đấy, ngay cả mẹ nó cũng được nó dạy cho biết mấy mặt chữ rồi…”
Mẹ đẻ bĩu môi, nhổ một bãi nước bọt: “Có phải tôi muốn vứt nó đâu, là do con bé đó dã lớn, tự nó chạy đi rồi không về đấy chứ…”
“Haizz, đúng là cái loại sói mắt trắng nuôi không , thấy nhà người ta tốt hơn là đi theo thôi!”
Thấy chưa. Kẻ ích kỷ không bao giờ cảm thấy xấu hổ, họ hiển nhiên đổ lỗi cho hành vi xấu xa của mình lên đầu người khác.
7
Ngày trên đồng ruộng trôi đi vun vút. Thoáng cái, tôi đã sắp tốt nghiệp tiểu học.
Mẹ sinh được một cậu em trai, nhưng bà chăm không được khéo. Em tôi lúc nào cũng bị ngã bầm dập, hoặc là đói đến mức khóc ré lên.
em mặc cũng là đồ cũ của tôi cắt đi sửa lại, chiếc hoa hòe hoa sói mặc trên người trông đến là tức . Mỗi khi tôi đi học, cha đều khóa cửa nhà lại để phòng hai mẹ con chạy ra ngoài.
Mỗi lần tan học, tôi đều thấy bóng dáng nhỏ bé của em bám vào khe cửa ngóng ra ngoài.
Em líu lo bám lấy tôi gọi: “Chị, chị về rồi.”
Tôi bế em, dạy em đếm số, đọc thơ, còn mẹ thì tất bật nấu cơm trong bếp. Tinh thần của mẹ đã tốt hơn trước rất nhiều, những công việc thường ngày trong nhà mẹ đều có thể làm được, nhưng cha vẫn không cho mẹ ra khỏi nhà, vì mẹ không phó được với những chuyện lặt vặt, đàm tiếu của hàng xóm.
Lên cấp hai, thời gian ngày càng eo hẹp. Thầy chủ nhiệm của tôi, thầy Chương, là một chàng trai trẻ đến đây dạy học tình nguyện, thời hạn năm năm.
Thầy luôn nói với tôi một chân thành: “Tân Nguyệt, em chỉ có con đường học hành mới có thể thoát ra khỏi nơi đây.”
“Thầy biết giáo dục ở nông thôn còn nhiều thiếu thốn, nhưng thầy cũng không muốn bị mắc kẹt trong cái lồng này. Bước ra ngoài kia, cả thế giới sẽ ở ngay trước mắt em.”
“Còn ở lại trong làng, thì trước mắt em chỉ là cả thế giới.”
Tôi biết, nếu không thi đỗ cấp ba, dù cha có thương tôi đến mấy, số phận của tôi phần lớn cũng sẽ giống như chị hai. Tôi không muốn sống một cuộc đời như .
Chị hai cuối cùng cũng không học hết cấp hai. Nghe nói chị đã vào Nam, lương ở đó cao hơn, làm việc trên dây chuyền mười mấy tiếng một ngày.
Mẹ đẻ đã định cho chị một mối hôn sự, nhà trai đưa mười vạn tệ tiền thách cưới, chỉ có điều gã đó bị chột một mắt. Chị gói ghém vài bộ , nhảy qua cửa sổ bỏ trốn ngay trong đêm.
Nhưng chị hai mới chỉ mười lăm tuổi thôi mà.
Tôi bắt đầu lao vào học như điên, có nào không hiểu liền lại rồi tìm thầy Chương để hỏi. Tan học, ngăn bàn của tôi bị nhét đầy sâu bọ, sách vở bị vẽ bậy đến không ra hình thù, xung quanh toàn là những lời chế nhạo.
“Cái thứ như nó mà cũng đòi thi cấp ba, đúng là mơ mộng hão huyền…”
“Bố mẹ tao nói rồi, thi không đỗ cũng chẳng sao, ra ngoài làm công nhân cũng kiếm được cả nghìn tệ…”
“Ha ha ha, cha nó cả năm chắc gì đã kiếm nổi một nghìn tệ…”
Thật nực phải không? Lũ chuột không bao giờ nghĩ thứ chúng có là đồ ăn cắp, ruồi nhặng chẳng bao giờ thấy mình bẩn thỉu.
Trong thế giới của loài quạ, thì thiên nga vốn dĩ đã là một cái sai.
8
Em trai tôi, Tiểu Lỗi, đã vào tiểu học, học dưới con trai nhà mẹ đẻ một lớp. Em tan học sớm, ngày nào cũng ở cổng trường tôi để cùng về.
Tôi thường thấy bóng dáng em từ xa đang cặm cụi làm tập trên bậc đá, thỉnh thoảng không tính ra số lại phải xòe ngón tay ra đếm.
Tôi gọi, em liền chạy như bay về phía tôi, như một chú khỉ con vui mừng nhảy nhót.
Mấy ngày liền, Tiểu Lỗi toàn kiếm cớ không tôi về cùng, tôi mơ hồ cảm thấy có chuyện chẳng lành. Tiết tự học cuối cùng, tôi lén chuồn ra khỏi cổng trường.
Tôi thấy Tiểu Lỗi bị một đám con trai vây giữa, chúng nó đang xé của em. Bắt em phải sủa tiếng chó. Thậm chí còn tụt tè vào người em.
Cuối cùng, chúng bắt Tiểu Lỗi sát vào tường làm bia thịt di động, rồi dùng phi hai hào một chiếc mua ở quán tạp hóa ném vào người em. Phi làm sao cắm vào tường được, từng chiếc một găm thẳng vào da thịt em.
Thằng Tiểu Bảo nhà mẹ đẻ bên cạnh vỗ tay vũ.
Tiểu Lỗi sinh ra đã gầy yếu hơn những đứa trẻ khác, mẹ lại chăm sóc không chu đáo, trông em thấp hơn bạn bè cùng trang lứa cả một cái đầu.
Đứa trẻ đen nhẻm, gầy gò lúc này trông thật bất lực và tuyệt vọng. Chúng nó đang chĩa phi thẳng vào mắt em.
Tim tôi như thắt lại, vọt lên đến tận họng.
Tôi vớ lấy một cây gậy to bằng tay, hùng hổ xông tới. Cây gậy quất lên người chúng nó, mấy đứa trẻ rú lên những tiếng kêu kinh thiên động địa.
“Tao sẽ về mách mẹ tao…”
“Mày đúng là đồ điên…”
Tôi túm lấy thằng Tiểu Bảo nhà mẹ đẻ, xách nó lên, vung tay tát tới tấp. Từng cái tát giáng thẳng mặt nó.
“Còn dám kêu tao xé nát miệng mày ra.”
“Cả chúng mày nữa, sau này mà còn dám động đến Tiểu Lỗi một lần, tao gặp lần nào đánh lần đó.”
Con trai nhà Lưu định bỏ chạy, tôi duỗi chân ra ngáng, nó ngã sấp mặt. Tôi tiện thế ngồi đè lên người nó, giữ chặt tay nó lại.
“Tiểu Lỗi, lấy phi đâm .”
Tiểu Lỗi dồn hết sức, đâm mạnh mu bàn tay nó.
Lúc mẹ đẻ chạy đến thì mọi thứ đã rối tung cả lên. Thấy con trai mình bị đánh, bà ta nổi điên xông vào cào cấu tôi.
“Trương Tân Nguyệt, mày đừng tưởng mày mang họ Trương rồi thì quên mất mình chui ra từ bụng .”
“Đánh gãy xương thì mày vẫn là con gái tao…”
“Chưa thấy đứa nào khuỷu tay lại chìa ra ngoài như mày, đến em ruột mình cũng tay được…”
Tôi không biết lấy đâu ra sức lực để vật lộn với bà ta, tiện tay nhặt một viên gạch định đập vào đầu bà.
“Nói lại lần nữa, nó không phải em tôi.”
“Bà mà còn nói nữa, tôi giết cả bà.”
“Phải đấy, tôi cũng bị thần kinh giống mẹ tôi, lúc lên cơn điên đánh chết các người cũng không phạm pháp đâu.”
Có lẽ nói cuối cùng đã dọa được bà ta, mẹ đẻ buông tay ra rồi lủi thủi dắt con trai chạy mất. Đám trẻ còn lại cũng toán loạn bỏ chạy.
Một cơn gió lạnh thổi qua, tôi mới nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
9
Lúc này Tiểu Lỗi mới bật khóc nức nở. Tôi dắt tay em về nhà.
“Tiểu Lỗi, nhớ kỹ, sau này có bắt nạt em thì phải đánh lại.”
“Chị ơi, chị chảy máu rồi.”
tôi bị mẹ đẻ cào một vết, máu tươi chảy ròng ròng. Tôi chẳng buồn xử lý vết thương, tiếp tục hỏi Tiểu Lỗi.
“Nhớ chưa?”
“Chỉ khi em mạnh mẽ thì người khác mới không dám bắt nạt em, em mới có thể bảo vệ được những người mình yêu thương.”
Tiểu Lỗi gật đầu thật mạnh.
Chuyện này, cả tôi và Tiểu Lỗi đều ngầm hiểu không nói cho cha mẹ biết. Cha đã quá vất vả rồi, tôi không thể để ông phải lo lắng .
Cha đã sớm không còn đi cày thuê nữa. Mấy năm nay, người ra ngoài làm ăn ngày một nhiều, đất trồng trọt cũng không còn nhiều như trước.
Cha tìm được một công việc ở xưởng đá, bốc những tảng đá lớn từ khu khai thác lên xe máy cày rồi chở đến máy nghiền. Mỗi ngày không biết phải bốc đến mấy nghìn cân.
Điều vui nhất của cha là những ngày lĩnh lương, ông sẽ đưa cuốn sổ công cho tôi.
“Nguyệt à, tính sổ giúp cha.”
Chữ của cha xiên xiên vẹo vẹo, tờ giấy mỏng thấm đẫm mồ hôi rồi lại khô, nhìn những con chữ chi chít mà lòng tôi quặn thắt.
Từ sau lần tôi làm ầm ĩ, tay cai thầu bây giờ không dám thiếu tiền nữa.
“Tại sao ông lại thiếu tiền cho cha tôi? Tôi đã tính rồi, rõ ràng là năm trăm hai mươi ba đồng.”
“Ông lại ba đồng cho chúng tôi.”
“Nếu không tôi sẽ ngày nào cũng trước cửa nhà ông la lối, xem còn dám đến làm việc cho ông nữa.”
Cha không nói gì, nhưng tôi thấy mắt ông ngấn lệ.
Trên đường về, cha dùng ba đồng đó mua ba cây kẹo mút và mấy cây xúc xích.
“Nguyệt của cha biết ra bênh vực cha rồi.”
Thoắt cái đã đến lớp chín. Thầy Chương tìm được mấy bộ đề thi thử.
“Thầy lấy được bộ đề thi thử vào cấp ba từ trên huyện về, các em có thể lấy về làm, chúng ta không làm mất thời gian trên lớp.”
Tiếc là, số người đến nhận đề của thầy chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Tân Nguyệt, em làm xong thì mang cho thầy xem, nào sai thầy sẽ giảng lại cho em.”
Hầu như thời gian sau giờ học tôi đều “ăn vạ” trong văn phòng của thầy chủ nhiệm.
Mẹ đẻ thì không kiêng dè gì mà đi khắp nơi nói xấu tôi.
“Con Tam Ny có tiền đồ gì thì tôi còn lạ gì nữa. Gà quê mà cũng đòi hóa phượng hoàng, nằm mơ giữa ban ngày đi!”
“Nghe nói ngày nào cũng quấn quýt với thằng thầy chủ nhiệm ấy, tám phần là yêu đương rồi!”
“Chậc chậc, đúng là cái loại xương tiện, số phận phải đi bám víu đàn ông, có ngày cái bụng bị làm cho to lên…”
10
Những lời này đã đến tai thầy Chương. Tôi cảm thấy vô cùng áy náy.
“Tân Nguyệt, đây chính là lý do thầy sẽ không ở lại làng này dạy học.”
“Không sao đâu em, cây ngay không sợ chết .”
“Đừng nghĩ ngợi gì cả, chuyên ôn thi đi.”
Tôi cảm thấy thời gian như nước trong miếng bọt biển, vắt ra được từng chút một. Kỳ thi vào cấp ba với các bạn khác có lẽ không quá quan trọng, nhưng với tôi, đó là ngã rẽ đầu tiên của cuộc đời, đặc biệt quan trọng.
Ngày thi, ve sầu ngoài cửa sổ kêu không biết mệt mỏi. Tôi cắm cúi viết, tiếng ngòi bút lướt trên giấy thi sột soạt nghe mới êm tai làm sao.
Sau đó là chuỗi ngày chờ đằng đẵng. Tôi nhốt mình trong phòng, không thể làm được bất cứ việc gì. Các các bác trong làng đều bàn tán: “Chắc là con Nguyệt thi trượt rồi, xem kìa, đến cửa cũng không thèm ra.”
Mẹ đẻ cũng tỏ vẻ khinh khỉnh: “Hừ, nó mà thi đỗ thì lợn cũng biết leo cây…”
Điện thoại của thầy Chương gọi đến tiệm tạp hóa trong làng. Ông chủ tiệm vội vàng chạy đến gọi tôi: “Nguyệt ơi, cháu thi đỗ trường cấp ba số một rồi…”
“Thầy ơi, em thật sự đỗ rồi ạ?”
Giọng thầy chủ nhiệm xen lẫn tiếng rè rè của dòng điện trong dây điện thoại. “Tân Nguyệt, em đỗ rồi.”
“Trường mình có ba bạn đỗ, em là thủ khoa, xếp thứ bảy mươi tám toàn huyện.”
Tôi không ngờ mình có thể lọt vào danh sách xếp hạng của toàn huyện, phải biết rằng chất lượng giảng dạy của các trường trung học trên huyện tốt hơn chỗ chúng tôi không biết bao nhiêu lần.
“Tân Nguyệt, thứ hai đến trường nhận giấy báo trúng tuyển nhé.”
“Tân Nguyệt, Tân Nguyệt có đó không?”
“Em biết rồi ạ, thưa thầy.”
Tôi lời thầy xong, liền chạy như bay đến xưởng đá của cha, trên đường đôi dép lê bị văng đi mấy lần.
Cảm thấy mặt mình ươn ướt, đưa tay lên quệt, không biết là mồ hôi hay nước mắt.
Cha đang bốc đá lên xe máy cày. Tôi hét lớn về phía ông: “Cha ơi, con thi đỗ trường cấp ba số một rồi.”
Cha đặt chiếc xẻng sắt , như thể đã đoán trước được, ông lau mồ hôi.
” Nguyệt của cha giỏi lắm!” Cha vui mừng đi mời thuốc lá các chú công nhân xung quanh. “Hôm nay về sớm thôi, con gái tôi thi đỗ rồi.”
Tôi ngồi lên chiếc xe đạp của cha, lời của các chú công nhân lọt vào tai.
“Con bé nhà lão Trương sau này có tiền đồ rồi chắc không cần ông ấy nữa đâu!”
“Tôi nói này, con gái học hành làm gì chứ, sớm gả chồng đi là xong…”
“Lão Lưu, tôi thấy ông đang tính toán cho thằng con nhà ông thì có…”
Mọi người ồ lên.
11
Lưng cha cứng lại một chút, ông không quay đầu lại, chỉ gắng sức đạp xe về phía trước. Tôi không tài nào hiểu nổi. Rõ ràng tay họ còn đang cầm điếu thuốc cha vừa mời, mà miệng lại có thể thốt ra những lời cay nghiệt nhất.
Lòng tôi chua chát, tôi như thể đang tự nói với chính mình.
“Cha, con sẽ không bỏ mặc hai người đâu.”
“Cha, con còn phải đưa cha và mẹ lên thành phố lớn xem nữa!”
Cha gật đầu thật mạnh.
Con đường núi nhuốm màu hoàng hôn thật khó đi. Bóng của chúng tôi bị kéo dài ra.
Sau này, con đường này tôi đã đi qua rất nhiều lần. Đông qua hè tới, vật đổi sao dời. Ánh hoàng hôn chênh vênh, sắp lụi tàn ấy, lại chính là ánh bình minh rực rỡ nhất trong cuộc đời tôi.
Học ở trường cấp ba số một phải lên huyện, tôi đến một bộ tươm tất cũng không có, nói gì đến học phí, lộ phí. Cộng tất cả các khoản lặt vặt cũng phải hơn một nghìn sáu trăm tệ.
Cha không nói một lời than vãn, nhưng cả một gói thuốc lào đã đốt cháy trắng mái tóc ông. Nhà mẹ đẻ nghe tin thì đã sớm đóng chặt cửa về quê ngoại lánh mặt, sợ chúng tôi sang vay tiền.
Nhà cậu tôi vốn đã không qua lại, lại càng không có nào mở lời. Hàng xóm láng giềng gần đó cũng chỉ có thể cho vay mười tệ, tám tệ.
Bóng đèn trong nhà bị cháy, đã lâu rồi chưa được thay. Tiểu Lỗi lớn nhanh như thổi, cũng cần phải sắm mới, không thể mặc lại đồ của tôi nữa.
Người ta nói nghèo đến mức phải đập nồi bán sắt, nhưng nhà tôi bốn bức tường trống không, nói ấy nghe cũng thật nực .
Mẹ ngồi trên bậc cửa, chỉ vào con lợn đã nuôi được nửa năm trong chuồng rồi nói với cha.
“Bán lợn đi, chúng ta không ăn thịt nữa.”
“Để cho Nguyệt đi học.”
Cuối cùng, cha ứng trước nửa năm lương ở xưởng, cộng với tiền bán con lợn choai mới miễn cưỡng đủ tiền học phí. Cha trao xấp tiền đó vào tay tôi.
“Nguyệt à, yên học hành, những thứ khác không cần phải lo.”
Sao tôi có thể không cảm thấy gánh nặng chứ. Mang theo toàn bộ gia tài, thu dọn hành trang, trong lòng tôi chỉ có thể không ngừng hạ quyết .
Phải nỗ lực.
Phải nỗ lực hơn nữa.
Mới có thể xứng đáng với sự hy sinh của cha mẹ.
12
Việc học ở cấp ba còn vất vả hơn tôi tưởng. Sự nghèo khó, tự ti và áp lực khiến tôi không thở nổi. Có những người không cần nghe giảng cũng có thể top đầu của khối. Có những người đã sớm học xong kiến thức lớp 11. Còn có những người từ lớp 10 đã chuẩn bị để đi theo con đường năng khiếu. Họ được trời phú.
Còn nhận thức của tôi vẫn dừng lại ở cấp hai, chỉ biết học kiến thức trong sách giáo khoa.
Cuối tuần, mọi người đều về nhà. Tôi thì lúc cô quản lý ký túc xá đi kiểm tra phòng thì trốn vào nhà vệ sinh, cô đi rồi mới lén lút lẻn về phòng.
Đêm đến, nước và điện đều bị cắt, tôi dùng đèn pin soi từng trang một để làm tập. Tiếng mèo hoang ngoài cửa sổ kêu đến rợn người. Mùa đông lạnh thấu xương, tôi khoác chăn lên người để chống rét.
Hai chiếc bánh bao lớn mua sẵn ăn cùng với nước lã chính là bữa ăn hai ngày của tôi.
Mẹ của Y Y, bạn cùng phòng tôi, cuối tuần đến thăm con đã vài lần bắt gặp tôi gặm bánh bao nguội. Lần sau đến, dì mang theo một túi lớn sữa và bánh mì. Dì rất tinh tế, để ý đến lòng tự trọng nhạy cảm của tôi.
“Nhà ăn không hết, cháu ăn giúp Y Y một ít nhé.”
Có thể lấp đầy cái bụng, những ngày cuối tuần cũng không còn quá khó khăn nữa.
Kỳ thi cuối kỳ, thành tích của tôi tụt mức thấp kỷ lục. Xếp thứ một trăm chín mươi lăm toàn khối. Phải biết rằng cả khối chúng tôi chỉ có khoảng năm trăm người. Mỗi năm số người đỗ đại học cũng chỉ khoảng một trăm. So với kỳ thi chuyển cấp, tôi đã tụt hơn một trăm hạng.
Tôi bắt đầu nghi ngờ . Tôi chỉ là một hạt cát bình thường trong đống cát, sao lại có thể khao khát trở thành vàng được chứ. Ngay cả phần lớn mọi người cũng không bằng, làm sao có thể vươn lên được!
Bỏ cuộc đi, thuận theo dòng chảy cũng chẳng có gì không tốt!
Mỗi lần cha đến thăm, hỏi đến thành tích của tôi, tôi lại chột dạ không dám lời.
“Cũng tốt ạ, cũng tốt, vẫn theo kịp.”
Xưởng đá nơi cha làm việc bị đóng cửa vì khai thác đá trái phép bị nhà nước siết chặt quản lý. Cha tìm được một công việc thu hoạch hoa quả trong vườn, mỗi ngày đẩy xe ra trấn bán, miễn cưỡng đủ sống qua ngày.
Cha dẫn tôi vào quán gọi một mì. Ông lấy ra mấy chiếc bánh bao đã nguội ngắt.
“Bánh bao mẹ con gói cho cha đấy.”
“Mẹ biết làm bánh bao rồi ạ?” Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
“Con cũng nếm thử.”
Cha cứ né tránh mãi, tôi giằng lấy cắn một miếng. Toàn là bắp cải, không có một chút thịt nào.
Tôi lấy của mình, xớt qua nửa mì.
“Cha, cha cũng ăn mì đi, con ở trường ăn suốt.”
“Cha chỉ muốn nếm thử cơm nhà thôi.”
13
Tóc cha ngày một bạc đi. Đôi giày rằn ri dưới chân ông vẫn là đôi tôi mua cho hồi cấp hai. Tiền bán hoa quả mỗi ngày phải dành dụm nửa mới đủ tiền sinh hoạt cho tôi.
Nếu cứ tiếp tục sống mông lung như , cuộc đời sau này của tôi có thể nhìn thấy trước được. Cùng lắm là tìm một nhà chồng không tệ, nhận một khoản tiền thách cưới kha khá. Rồi làm vợ, làm mẹ, sống một cuộc đời bình thường như bao người.
Đây chính là tôi dùng hơn mười năm đèn sách để báo đáp cha mẹ sao?
Hơn một năm học cấp ba, chưa bao giờ tôi tỉnh táo như giây phút này. Tôi không thể tiếp tục như thế này nữa.
Lên lớp 11, tôi phải mặt với việc chọn khối và phân lớp. Khi đó, đất nước phát triển từng ngày, nhân tài trong lĩnh vực nghiên cứu rất khan hiếm. Trường học đã bắt đầu có xu hướng trọng tự nhiên, coi nhẹ hội, tôi đã do dự rất lâu. Thực ra, phần lớn điểm tôi bị mất đều là các môn tự nhiên, nếu từ bỏ khối tự nhiên, thành tích của tôi sẽ được cải thiện hơn. Nhưng mọi người đều nói, học khối tự nhiên dễ xin việc, kiếm được nhiều tiền hơn.
Khi đó, thầy chủ nhiệm là giáo viên Hóa, thầy gần như khuyên tất cả chúng tôi nên chọn khối tự nhiên.
“Chọn khối hội toàn là đồ ngốc, sau này chẳng có tương lai gì đâu…”
Cán cân trong lòng tôi chao đảo.
Thầy Chương, thầy chủ nhiệm hồi cấp hai của tôi, đã nhờ người hỏi thăm và gửi cho tôi một ít sách vở, đồ dùng học tập. Qua hàng rào sắt, tôi nhìn thấy thầy từ xa.
“Tân Nguyệt, thầy chuyển đến trường trung học thực nghiệm của huyện rồi, đã nhận việc được một .”
“Tốt quá ạ, chúc mừng thầy, thầy Chương.”
Thầy Chương trông đầy phấn chấn, khác hẳn so với lúc còn ở trong làng, quả nhiên người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái.
Tôi kể cho thầy nghe nỗi băn khoăn trong lòng.
“Tân Nguyệt, đầu tiên, em phải chọn lĩnh vực mà mình giỏi nhất, đừng vội suy nghĩ đến chuyện xin việc sau này, hay sau này kiếm được bao nhiêu tiền.”
“Em vẫn đang vùng vẫy dưới nước, phải lên được bờ trước thì mới giữ được mạng.”
Lời của thầy Chương như một gáo nước lạnh dội vào đầu. Đúng , mục của tôi trước mắt là đỗ đại học, nếu chỉ vì cân nhắc đến xu thế chung mà bỏ qua năng lực của , thì đúng là lợi bất cập hại.
Rồi thầy lại nói: “Nhưng nếu em chọn khối hội chỉ để cho được nhẹ nhàng hơn, thì thầy khuyên em nên từ bỏ ý định đó đi.”
“Học khối hội không có gì đáng xấu hổ, và cũng tuyệt không nhẹ nhàng như người ta nói.”
“Học tập không có chuyện gì là nhẹ nhàng cả. Một khi sợi dây đàn căng thẳng bị đứt, thì sẽ mất hết nhuệ khí.”
14
Sau khi đưa ra quyết định, lòng tôi lại cảm thấy thanh thản hơn. Tôi bắt đầu từ bỏ một phần các môn tự nhiên, dành phần lớn thời gian cho việc học thuộc và làm tập.
Năm giờ sáng ở phòng đun nước, tôi rót một cốc nước nóng lớn, vừa sưởi ấm tay vừa học thuộc . Sáu giờ rưỡi, khi mọi người đến lớp, tôi đã làm xong một bộ đề thi thử. Trong chăn, ánh đèn pin sáng đến tận nửa đêm. Trong túi lúc nào cũng là cuốn sổ từ vựng.
Kỳ thi cuối kỳ lớp 11, cuối cùng tôi đã vươn lên hạng tám mươi lăm toàn khối. Tiến bộ hơn một trăm hạng.
Nghỉ hè về nhà, cha hỏi thành tích của tôi. Cuối cùng tôi cũng có thể lớn tiếng lời.
Cha đẻ biết chuyện thì tỏ ra đắc ý.
“Không hổ là con gái nhà họ Lưu chúng ta, gen tốt có khác!”
“Nó không phục không được!”
“Nếu con Tam Ny mà đỗ được đại học, thì thằng Tiểu Bảo nhà chúng ta phải đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại!”
Người ngoài trêu chọc ông ta.
“Con Tam Ny có nhận ông đâu, ông có nuôi nó được ngày nào đâu!”
“Không nhận tao thì được à? Có đứa con nào lại không nhận cha chứ!”
Tôi phỉ nhổ, tôi nhận bà nội ông thì có!
Trước khi nghỉ hè, tôi đã xin được một đống tài liệu học tập từ các chị lớp 12 đã tốt nghiệp. Cha dùng xe ba gác chở đầy một xe, tôi đẩy phụ đằng sau để chở về nhà.
“Cha, có nặng không ạ?”
“Không nặng, nhẹ hơn một xe táo nhiều.”
Cha lời nhẹ tênh, ông đã quen với sức nặng này từ lâu. Mỗi ngày một xe táo còn nặng hơn thế này mấy lần, hóa ra nỗi khổ của cuộc sống còn cực hơn nỗi khổ của việc học nhiều.
Kỳ nghỉ hè, những đứa trẻ trạc tuổi tôi đều đang làm nông, cày ruộng, cắt cỏ, gặt lúa. Cha chưa bao giờ sai tôi làm việc gì. Ông bây giờ đều dẫn mẹ và em trai đi cùng, mẹ ngày càng giỏi, đã có thể ra đồng làm việc.
Người đi đường nhạo họ.
“Con gái lão Trương sướng thật, chẳng phải làm việc gì cả…”
“Lại đi sai thằng con trai của mình mệt như con lừa.”
Tiểu Lỗi cãi lại họ.
“Chị tôi có việc quan trọng phải làm, với lại sức tôi khỏe hơn chị ấy.”
Tôi xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, chỉ có thể học ngày học đêm. Nhà không có quạt điện, trời sáu nóng đến không một gợn gió.
Một loáng là người đã ướt đẫm mồ hôi, tôi múc một gáo nước giếng dội từ đầu rồi lại tiếp tục học.
15
Thoắt cái đã đến học kỳ cuối của lớp 12. Thứ hạng của tôi ổn định ở khoảng năm mươi toàn khối, dù có nỗ lực thế nào cũng khó mà vượt qua được. Lúc này, kỳ thi đại học chỉ còn 123 ngày nữa. Trận chiến lớn sắp đến, tiên qua biển, mỗi người một vẻ. Có người bắt đầu mời gia sư một kèm một.
Có người đã được tuyển thẳng. Có người đang tìm các trung giáo dục để nghiên cứu con đường tuyển sinh riêng. Buổi chiều nào cũng có bạn học xin nghỉ để đi học năng khiếu.
Tôi nhìn những dãy ghế trống một mảng lớn, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Y Y cũng chọn khối hội, học cùng lớp với tôi. Cô ấy đã quyết định đi theo con đường năng khiếu múa. Mỗi tuần ngoài việc đi học múa, mẹ cô ấy còn mời cho cô ấy một giáo viên phụ đạo. Nghe nói là một trăm tệ một giờ.
Y Y than phiền với tôi.
“Cậu có biết ông thầy đó phiền phức thế nào không? Giảng chậm rì rì, thứ này đến chó nghe cũng phải ngủ gật.”
“Chỉ có mẹ tớ, cái bà cả tin ấy mới tin ông ta, nào là đã dạy lớp cuối cấp mười lăm năm rồi…”
Quay đầu lại, cô ấy bắt gặp ánh mắt ngưỡng mộ của tôi.
“Nguyệt, tớ không có ý đó.”
“Không sao đâu Y Y, cậu phải cố gắng lên nhé!”
Thật sự không sao cả. Tôi ngưỡng mộ Y Y, nhưng chưa bao giờ ghen tị với cô ấy. Tôi mong cô ấy mãi mãi là công chúa nhỏ của mẹ mình.
Lần sau đến, Y Y lại ném cho tôi một chiếc bút âm.
“Đây, nội dung ông thầy già đó giảng tớ đều âm lại cả rồi, cậu có thể nghe đi nghe lại.”
Trong lúc mọi người đều sợ bạn có thể học được một chút, thì những người hào phóng như Y Y không nhiều. Tôi vui mừng đến luống cuống, lời cảm ơn thế nào cũng cảm thấy quá nhẹ.
“Được rồi, được rồi, đừng sến súa, tớ không chịu nổi đâu.”
“Thứ này đắt lắm đấy nhé, sau này phải mời tớ ăn cơm đấy.”
Nội dung trong bút âm tôi nghe đi nghe lại. Thực ra thầy giảng rất hay, nhiều kiến thức khó hiểu ông đều giảng một lần là thông.
Tôi lại những chỗ không hiểu, Y Y cuối tuần mang đến cho gia sư giảng giải. Tôi cứ dựa vào chiếc bút âm này, nghe đi nghe lại những kiến thức khó nhằn.
Từng chút một nghiền ngẫm, hóa, hấp thụ.
Tôi như cây mạ trên đồng, mỗi lần mưa rào lại vươn mình lớn lên.
16
Kỳ thi đại học đã đến như dự kiến. Thi xong, mọi người đều vui mừng như trút được gánh nặng. Tôi thở phào một hơi, tạm biệt cuộc sống cấp ba của tôi.
Trên bảng danh dự ở hành lang vẫn còn treo tên tôi. Tảng đá “Vươn Lên” ở cổng trường vẫn sừng sững, không biết đã tiễn đưa bao nhiêu thế hệ học sinh.
Trước cửa lớp học, không biết từ lúc nào chim én đã về làm tổ. Những điều này tôi chưa bao giờ để ý, lúc nào cũng vội vã chạy về phía trước.
Ngày có kết quả thi đúng vào dịp lễ hội đền trong làng chúng tôi. Nhà nhà đều bày bàn cúng trong sân, đặt lên tượng thần.
Cha dẫn tôi đến nhà trưởng thôn để tra điểm. Hệ thống bận, trang web quay vòng mãi không mở được. Những người đàn ông đang uống rượu đánh ngoài sân cũng im lặng, tim tôi thót lên đến họng.
Ngữ văn 128, Toán 120, Tiếng Anh 125, Tổ hợp hội 222.
Tổng điểm: 595.
Năm đó, điểm chuẩn đại học khối hội là 536 điểm.
Cha run run hai tay, vỗ mạnh vào vai tôi.
Trưởng thôn hiếm hoi mời cha ở lại ăn cơm. Cha không giỏi giao tiếp, không quen với những dịp như thế này. Nhưng lúc bước ra khỏi cửa, lưng ông đã thẳng hơn rất nhiều.
Tôi đăng ký vào một trường đại học 985 trong tỉnh. Sau khi tổng hợp ý kiến của thầy Chương và mẹ Y Y, tôi đã chọn ngành Luật.
Ở nơi quê nghèo đầy rẫy lang sói hổ báo này, người ta không hiểu luật, từ chối luật, nhưng cũng kính sợ luật.
Mẹ đẻ biết tin, cùng với cha đẻ xách một con gà đến nhà tôi.
“Tôi biết ngay là Nguyệt nhất định sẽ thi đỗ mà.”
“Mai sau có tiền đồ rồi đừng quên giúp đỡ em trai mày một chút…”
“Nguyệt sắp đến sinh nhật rồi, giết con gà bồi bổ cho con…”
Tôi không biết bà ta làm thế nào mà có thể trơ tráo nói ra những lời này.
“Bà chắc là nhớ nhầm rồi, sinh nhật tôi không phải là đầu năm.”
“Mày là tao đẻ ra, tao làm sao mà nhớ nhầm được…”
“Sai rồi, sinh nhật tôi là mùng chín mười.”
Mẹ đẻ vẫn còn nụ gượng gạo, bà ta đương nhiên nhớ, ngày mùng chín mười đó tôi suýt nữa đã chết cóng trên núi.
17
Mẹ tôi không biết làm sao, bỗng nhặt đá ném vào người mẹ đẻ. Bà ta né không kịp, bị một hòn đá ném trúng trán.
Cha đẻ bắt đầu chửi bới.
“Con mụ điên này, xem tao có giết mày không…”
Mẹ như bị kích động, hai mắt đỏ ngầu, giống như gà mái mẹ xù lông bảo vệ con, cầm chiếc xẻng sắt múa loạn xạ.
Tiểu Lỗi lúc này về đến, chắn trước mặt mẹ.
“Mang đồ của các người cút đi, còn dám đến nhà tôi một lần nữa, tôi đánh gãy chân các người!”
Em túm lấy cha đẻ, đấm thẳng vào bụng ông ta từng cú một. Chú khỉ con gầy gò mà năm xưa tôi bảo vệ nay đã lớn thành người lớn.
Cha mẹ đẻ hoảng sợ bỏ chạy, lúc đi còn không quên buông lời nguyền rủa.
“Trương Tân Nguyệt, cái đồ vong ơn bội nghĩa, mày sẽ bị báo ứng!”
Tôi chải lại tóc cho mẹ, dỗ dành như dỗ trẻ con.
“Mẹ yên , con không đi đâu cả, Nguyệt là con gái của mẹ!”
“Sau này, con còn phải đưa mẹ đi khám , đi tàu hỏa, đi xem nhà cao tầng!”
Mẹ dần dần bình tĩnh lại, lúc này mới nở nụ .
Trên bàn ăn, Tiểu Lỗi đề nghị muốn nghỉ học. Em đã sắp tốt nghiệp cấp hai, thành tích không tốt lắm. Ý của cha mẹ đều là không phải là người có năng khiếu học hành, thì đừng lãng phí tiền bạc nữa. Bây giờ học phí đại học của tôi cũng eo hẹp, em cũng muốn làm gì đó.
Tôi kiên quyết từ chối.
“Bây giờ nhà nước có chính sách cho vay sinh viên, để em hỏi thầy Chương về thủ tục đăng ký.”
“Với lại lên đại học có thể đi làm , không cần lo lắng về tiền sinh hoạt của em đâu.”
“Tiểu Lỗi mới học lớp tám, cứ học xong cấp hai đã, không được thì đi học một nghề gì đó.”
18
Ngày giấy báo trúng tuyển được gửi đến, tôi đang giúp cha đập lúa. Tôi quấn khăn trên đầu, trấu bay mù mịt, anh bưu tá đã gọi ba lần.
“ là Trương Tân Nguyệt?”
Tôi nhận lấy giấy báo, thấy vẻ mặt không thể tin nổi của anh, anh giơ ngón tay cái lên khen ngợi. Anh lấy máy ảnh ra chụp cho tôi một tấm.
“Cô bé giỏi lắm!”
Tấm ảnh này sau đó đã được đăng trên báo địa phương chúng tôi, hóa ra chú này là giám đốc bưu điện. Sau đó, hiệu trưởng trường đại học đã liên lạc với tôi, cho biết trường có thể giúp tôi xin vay vốn sinh viên.
Trường cũng sẽ cấp một khoản trợ cấp sinh hoạt để đảm bảo tôi có thể nhập học thuận lợi. Đây là tin tốt nhất với chúng tôi!
Lúc rời nhà, mẹ đã dùng bông của nửa mẫu ruộng mà bà dành dụm được để làm cho tôi một chiếc chăn bông mới dày cộp, những đường kim dài ngắn như con rết. Đây là của hồi môn quý giá nhất của tôi.
Lại một lần nữa bước lên con đường học vấn. Lần này đi, quê hương ngày càng xa. Cả nhà tiễn rồi lại tiễn.
Cha ít lời, mẹ thì diễn đạt không thành . Họ dùng tình yêu thầm lặng để nâng đỡ tôi. Tôi mang theo tình yêu của họ, đi đến nơi trời cao biển rộng.
Xin thời gian hãy chậm lại một chút, tôi lớn lên, cha mẹ hãy từ từ già đi. Tôi còn muốn làm đôi cánh, đôi mắt, và chỗ dựa của họ.
Những ngày ở đại học rất bận rộn. Ở trường thì bận rộn đi lại giữa các giảng đường, ngoài trường thì bận rộn với nhiều công việc làm . Cuối cùng tôi cũng có thể ăn no, ưỡn thẳng lưng, không cần xin tiền gia đình nữa.
Cơ hội ở thành phố nhiều, quán ăn nhanh, siêu thị, lễ khai trương cửa hàng, làm vài tiếng đồng hồ là có thể lấp đầy cái bụng.
Trong thời gian đó cũng có những chàng trai tỏ tình. Tôi đã từ chối. Tôi quá bận, bận đến mức không có thời gian hẹn hò. Cũng quá nghèo, ngoài tấm trẻ trung ra chẳng có gì để đáp lại. Tôi không muốn như . Dần dần mọi người đều biết, so với tình yêu, tôi thích kiếm tiền hơn.
19.
Y Y thi đỗ vào một trường đại học ở Bắc Kinh, ngôi trường mơ ước của cô ấy. Thỉnh thoảng chúng tôi gọi điện cho nhau, tôi gọi đổ chuông ba tiếng, cô ấy chắc chắn sẽ cúp máy rồi gọi lại.
“Cậu nghèo thế, tớ tiết kiệm tiền điện thoại cho cậu!”
“Nguyệt, nếu không phải hồi cấp ba bị cậu ảnh hưởng, tớ thật sự không chắc có thể thi đỗ vào đây đâu!”
Lời cô ấy nói luôn chân thành và dễ nghe như . Người thật sự giàu có, họ tỏa sáng mà không chói lóa, tự tin mà biết khiêm nhường, lúc tự mình tỏa sáng cũng chưa bao giờ thổi tắt ngọn đèn của người khác.
“Y Y, tớ còn nợ cậu một bữa cơm đấy!”
“Được thôi, cậu kiếm được tiền rồi mời tớ ăn một bữa thật ngon nhé.”
Tiểu Lỗi sau khi tốt nghiệp cấp hai đã vào trường nghề, chọn ngành sửa chữa ô tô. Ba ngành nghề hot của nhà nghèo: sửa chữa ô tô, làm tóc, đầu bếp.
Tiểu Lỗi không có năng khiếu học hành, nhưng em lanh lợi, tay chân nhanh nhẹn, học một nghề sau này cũng có thể tự lo cho . Khi đó, ô tô bốn bánh chưa phổ biến, mọi người đều dè bỉu.
“Người lái xe còn chẳng có mấy người, học sửa xe thì có mà chết đói…”
“Tôi thấy nhà lão Trương có tiền không biết vào đâu, nuôi được một đứa sinh viên đại học rồi thì không biết mình là nữa…”
“Không có lĩnh đó thì đừng đốt tiền nữa, trai lớn rồi không nghĩ đến việc kiếm tiền cưới vợ còn muốn ăn bám à…”
Tiểu Lỗi cũng tức giận gọi điện than thở với tôi.
“Chị, hay là em không học nữa.”
“Không học không được, em nghe lời chị, học phí không đủ chị sẽ lo cho.”
Ông chủ vườn cây nơi cha thu hoạch quả đã mua một mảnh đất nữa, giao lại vườn cây cũ này cho cha quản lý.
Cha không còn phải ngày ngày vất vả đi bán hoa quả nữa.
Tiền làm tiết kiệm được, tôi lắp cho nhà một chiếc điện thoại bàn.
Khi đó điện thoại di động đã phổ biến, nhưng cha chê mang theo bất tiện, chỉ có trên đỉnh núi mới có sóng, không tiện lắm.
20
Sắp tốt nghiệp đại học, tôi phân vân giữa việc thi công chức và học cao học. Khi đó, Trương Thạc, một đàn anh hơn tôi một khóa, cũng chính là bạn trai sau này của tôi, biết chuyện đã giúp tôi phân tích một lý trí.
“Nếu em muốn thay đổi vận mệnh, có một công việc ổn định thì hãy thi công chức, ngành Luật thi công chức cạnh tranh ít hơn một chút.”
“Nếu em muốn kiếm nhiều tiền hơn thì hãy học cao học, sẽ có lợi thế lớn khi vào các công ty luật hàng đầu.”
Tôi suy nghĩ rất lâu, và bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi cao học. Tôi biết tình ý của anh, nhưng không biết lấy gì để báo đáp.
Tôi tìm được một công việc văn thư trong một công ty luật, bắt đầu dự thính các vụ án, đồng thời chuẩn bị thi lấy chứng chỉ hành nghề luật sư.
Tiểu Lỗi sau khi tốt nghiệp được phân công vào một xưởng sửa chữa ô tô. Mỗi ngày em đều chui dưới gầm xe làm việc cả ngày, cả người như rơi vào hầm than.
Nhưng em chịu khó, không nhận việc riêng. Khách hàng và lãnh đạo đều hết lời khen ngợi em.
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, tôi nhận được lời mời làm việc từ một công ty luật danh tiếng.
Một buổi sáng, cửa văn phòng bị đẩy ra, tôi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của mẹ đẻ. Bà ta đã già đi rất nhiều.
Bà không biết làm thế nào mà tìm được đến chỗ tôi, trước văn phòng sáng sủa mà tỏ ra lúng túng.
“Nguyệt à, con giúp em trai con với, nó suốt ngày chìm đắm trong game online, mẹ thật sự hết rồi.”
“Đừng trách mẹ nhẫn , lúc đó mẹ cũng không còn nào khác…”
Chị Lý trong văn phòng không nhìn nổi nữa.
“Bác này, lúc đầu chính bác vứt bỏ Nguyệt, bây giờ lại mặt dày đến tìm, lớn từng này tuổi rồi, có biết xấu hổ không?”
“Bác làm thế này là phạm tội ruồng bỏ đấy, biết không?”
“Nguyệt không kiện bác là may lắm rồi, giá một vụ án mà cô ấy nhận bây giờ là bốn con số trở lên đấy!”
Mặt mẹ đẻ lúc đỏ lúc trắng vì xấu hổ. Tôi thật sự muốn giơ ngón tay cái khen chị Lý, ba đã giúp tôi đuổi khéo bà ta.
Tôi đương nhiên sẽ không kiện họ. phó với loại người này, giống như chị Lý nói.
Hãy để họ mãi mãi cắn rứt.
Mãi mãi hối hận.
Mãi mãi lo sợ.
Mãi mãi không dám đến làm phiền cha mẹ tôi.
Điều này còn dày vò hơn việc kiện tụng nhiều.
21
Tết năm đó, Tiểu Lỗi lại lái một chiếc xe ô tô cũ về nhà. Mọi người đều ngưỡng mộ vô cùng. Ngoài những chiếc xe tải chở hàng, chưa thấy xe bốn bánh nào chạy vào làng.
“Tiểu Lỗi giỏi quá, cho bác đi một vòng được không?”
“Ngồi xe này có say không? Chạy có giống tàu hỏa không?”
Tiểu Lỗi chở cha mẹ lên trấn đi chợ phiên, sắm đồ Tết. Chúng tôi mua cá chép, thịt lợn, kẹo, gà quay, chân giò. Mua cho cha mẹ mỗi người một bộ mới. Còn mua cả và hai chiếc đèn lồng đỏ to.
Cha mở cửa sổ xe, gặp đi qua ông cũng bắt chuyện. Tôi ngồi ở ghế sau, chưa bao giờ thấy cha và mẹ tự hào đến .
“Tiểu Lỗi, xe này của em có hợp pháp không đấy?”
“Chị, chị đúng là nghề nghiệp rồi, chẳng lẽ em đi ăn trộm à?”
“Đây là xe của một khách hàng của em, người ta đổi xe mới, xe cũ để lại ở xưởng sửa chữa em mua lại.”
Bữa cơm tất niên ăn uống vô cùng náo nhiệt. Đêm ba mươi, lúc đang đốt pháo hoa, Trương Thạc gọi điện đến.
“Nguyệt, chúc mừng năm mới!”
“Anh cũng , chúc mừng năm mới.”
Tôi cầm một bó pháo bông vẫy vẫy đầy hứng khởi.
“Nguyệt, làm bạn gái anh nhé. Em thật sự rất tốt, sau này hãy để anh bảo vệ em.”
“ của bác gái anh đã liên hệ với viện rồi, qua Tết mình lên Bắc Kinh.”
“Anh đặt vé rồi, em đưa cả bác trai đi cùng nhé.”
Tôi bịt miệng để cố không bật khóc thành tiếng. Hóa ra anh đều hiểu cả. Hai người sống với nhau, điều dựa vào mãi mãi là những lúc khó khăn nhất.
Tôi chưa bao giờ che giấu thế của mình, nhưng người có thể chấp nhận một thẳng thắn như anh không nhiều.
“Từ chối cũng không sao đâu, mình làm bạn cũng được.”
“Em đồng ý.”
Trong tiếng pháo nổ đì đùng đầu tiên của năm mới, tôi nghe thấy tiếng reo hò của anh.
22
Sau Tết, tôi đưa cha mẹ lên Bắc Kinh. Sau khi được chuyên gia hàng đầu khám, ông đã không ngớt lời khen ngợi rằng việc mẹ sống đến từng này tuổi quả là một kỳ tích y học.
Vết máu tụ trong đầu mẹ do tai nạn năm xưa đã biến thành khối máu đông, chèn ép vào dây thần kinh. Nếu khối máu đông lan ra làm tắc nghẽn mạch máu, thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Bác sĩ kê đơn thuốc, sau này sẽ theo dõi .
Cha muốn sửa sang lại ngôi nhà ở quê. Năm xưa tôi đánh con trai nhà Lưu, họ vẫn hận trong lòng.
Năm tôi học lớp 12, nhà bà Lưu xây lại nhà đã lấn chiếm mất nửa mẫu đất thổ cư sau nhà tôi. Cha tức giận đi lý luận với họ, lại bị ông Lưu đánh cho một trận. Những chuyện này mãi sau này tôi mới biết.
Tôi lấy ra số tiền tiết kiệm bao năm qua, tròn mười lăm vạn.
“Cha, xây đi ạ. Xây nhà hai tầng.”
Lưu làm ầm ĩ lên chỗ cán bộ thôn, nói rằng nhà tôi che mất ánh sáng nhà bà ta. Bí thư mặc cho bà ta làm loạn một hồi lâu mới chậm rãi nói: “ à, thôi được rồi đấy. Hồi đó chiếm đất thổ cư của nhà lão Trương, người ta không kiện là may lắm rồi.”
Năm đầu tiên sau khi đi làm, tôi đã bỏ tiền ra sửa lại con đường đất lầy lội trong làng. Cán bộ thôn gặp cha đều phải nhường ba phần.
Cậy thế bắt nạt người khác đúng là không tốt, nhưng đôi khi thật sự rất sảng khoái.
Ngôi nhà đất bị đập đi, toàn bộ công trình đều được giao thầu. Tôi nhìn thanh xuân của mình từng chút một bị san phẳng.
Đau khổ, sỉ nhục, tổn thương và gian truân đều bị chôn vùi. Nhưng những yêu thương ấy vẫn mãi còn đó.
Ngôi nhà tây hai tầng khang trang nhanh chóng được dựng lên. Cha mỗi ngày đều ra vườn cây đi dạo, phun thuốc trừ sâu, bọc quả. Mọi người đều khuyên ông đừng làm nữa, nhưng ông là người không thể ngồi yên.
Mẹ trở thành bà lão hiền từ nhất trong làng. Khi các các bác xung quanh ngồi lại bàn tán chuyện này chuyện kia, mẹ chưa bao giờ chen vào, vì mẹ căn không biết họ đang nói gì. Chỉ có một đám trẻ con vây quanh chia nhau kẹo trong túi mẹ.
Tiểu Lỗi mở một xưởng sửa chữa để tự kinh doanh, một lòng một dạ với sự nghiệp, hoàn toàn không có ý định tìm tượng. Ngày tôi chính thức đưa Trương Thạc về nhà, anh đã lén chuẩn bị cho cha một chiếc xe ba gác điện. Cha hoàn toàn bị anh chinh phục.
Cha mẹ bắt đầu trở nên hay cằn nhằn, trong điện thoại thường xuyên dành cả tiếng đồng hồ để than thở với tôi.
Ngày xưa, tôi chỉ mong thời gian trôi chậm lại một chút, tôi khôn lớn trưởng thành để báo đáp công ơn của họ. Bây giờ, tôi còn tham lam hơn, chỉ muốn được ở bên họ cho đến trăm tuổi.
Cầu mong thời gian hãy chậm lại chút nữa, để tôi được cùng họ đi đến cuối con đường.
Những người tôi yêu thương ơi, mong mọi người sẽ luôn bình an.