Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/70BDvXIdgQ

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mùa Tết đi xem mắt, tôi nhìn chằm chằm anh chàng siêu đẹp trai đối diện mà chảy cả nước miếng.
Anh ấy ngượng ngùng cúi đầu:
“Tôi là bác sĩ pháp y, nếu cảm thấy khó chấp nhận thôi vậy.”
Tôi liếc nhìn con nhỏ đang lơ lửng bên dài thon của anh, rồi bình tĩnh dời mắt đi:
“Không sao, không sao.”
Sợ cái gì chứ?
Tôi là người kế thừa chính tông của phái Chánh Nhất, số yêu quái tôi từng hàng phục còn nhiều hơn số người c/h/ế/t mà anh từng mổ xác.
1.
Nói thật lòng, lần này mẹ tôi cuối cùng cũng không hãm hại tôi nữa, anh chàng đối diện đẹp trai lại đúng gu tôi: mày kiếm mắt , sống mũi thanh tú, môi mỏng đều đặn, tổng … đúng chuẩn “hàng tuyển”.
Tôi liếc nhìn thân hình rộng eo thon hình tam giác ngược của anh, trong lòng không nhịn được mà “hít hà” một cái.
Rồi ánh mắt tôi chuyển sang con đang nằm bò trên anh, không, phải nói là “ già” mới đúng.
Đó là một bà lão, đầu lệch sang một bên, chỉ còn dính một lớp da mỏng, toàn thân đầy m/á/u me.
Bà nghiến cái miệng móm mém đáng sợ, cầm một sợi dây thừng đen sì, muốn quàng vào anh đẹp trai.
Nhưng bà ra sức thế nào, cũng không tài nào quàng được sợi dây ấy vào anh.
Tôi nhìn qua vận xung quanh anh, trong lòng hiểu rõ.
Trên người anh ngoài sát ra, còn có một tầng ánh vàng mờ mờ, mang theo cảm giác uy nghiêm bất khả xâm phạm.
Sát là do giải phẫu tử thi mà ra, con này chắc cũng vì thế mà bám vào được.
Còn ánh kia là công đức, dù gì cũng có liên quan đến sát, bắt một kẻ g.i.ế.c người còn hơn xây bảy tòa tháp bảo tháp mà.
Bà lão bò từ trái qua phải, từ phải lại về trái, cuối cùng tức quá quẳng cả sợi dây xuống, giậm như đứa trẻ hờn dỗi.
Tôi nhìn mà “phụt” một bật cười.
Anh đẹp trai thấy tôi nhìn chằm chằm rồi cười, chắc nghĩ chưa từng thấy ai mặt dày mê trai như tôi, cúi gằm mặt xuống, trên gương mặt trắng trẻo thoáng ửng hồng.
Nhút nhát, ngại ngùng, cún con nhỏ ngoan ngoãn thế này không phải chính là giấc mơ của chín trăm triệu sao?
Tôi dời mắt sang đôi đồng tử màu hổ phách của anh, nhẹ nhàng :
“Anh đẹp trai tên gì thế?”
“Ngô Vọng.”
…
“Ngô Vọng… Gâu?”
Sắc mặt anh rõ rành rành viết chữ: “Không lễ phép.”
“Ngô Vọng, đồng âm với ‘vô tai vô họa’ ấy mà.”
“ .”
Tôi cúi đầu nhai rau xà lách. Người đẹp mã thật … sao lại không ăn thịt nhỉ?
lẽ mổ xác nhiều quá nên có bóng ma tâm lý?
Anh lại :
“Còn tên gì?”
“Tôi là Bộ Khả Đạo.”
…..
Đối phương im lặng một lúc rồi :
“Vì sao không nói?”
Tôi nhướng mày đáp:
“Bộ trong ‘Bộ Kinh Vân’, Khả trong ‘có ’, Đạo trong ‘đạo sĩ’.”
Ngô Vọng sững lại một chút:
“Tên thật đặc biệt.”
Nếu anh ấy biết tôi là thiên sư Nhất Phẩm, chắc còn thấy đặc biệt hơn nữa.
“Vậy Bộ tiểu thư làm nghề gì?”
“Tôi ở ăn chơi hưởng thụ,” tôi nhe tám cái răng ra cười, “ăn bám cha mẹ.”
Ngô Vọng lại nghẹn lời lần nữa:
“Chả trách sắc tốt thế.”
Tất nhiên rồi, người tu đạo năm giờ dậy, tám giờ ngủ, sinh hoạt điều độ, người thường làm sao so được.
Nhưng tôi lại thấy bà lão kia quay lại, vẫn là cái mặt âm hiểm đó, nhìn Ngô Vọng nhe răng cười lạnh, cầm theo một cái hũ gì đó, đổ lên người anh ấy.
Bột đen sì sì, mơ hồ có xu hướng che lấp tầng ánh vàng quanh người anh.
Tôi lau miệng, giả bộ thản nhiên:
“Anh có cơ bụng không?”
Ngô Vọng hình như cũng quen với kiểu suy nghĩ nhảy số của tôi rồi:
“Có, tôi thường xuyên tập gym.”
“Cho tôi sờ thử nhé?”
Chưa kịp để anh ấy phản ứng, tôi đã đưa chạm vào, quả thực là phong cách của mấy bà chị “sói già” chính hiệu.
Ngay khoảnh khắc tôi chạm vào người anh, bà lão kia như bị một lực cực mạnh đánh văng ra, đập thẳng vào tường rồi rơi phịch xuống đất, cái đầu rơi ra khỏi , lăn long lóc một quãng xa.
Cái đầu đó nhìn tôi đầy kinh hoàng xen lẫn oán độc.
Tôi thản nhiên liếc một cái.
Ánh mắt của bà lão lập tức biến từ oán hận sang khiếp sợ, rồi luống cuống bò tới nhặt cái đầu lên, chạy thục mạng như bị chó đuổi, mất dạng ở cửa hàng Tây.
Tôi nhìn bộ quần áo vải thô rách rưới trên người bà , trong lòng thoáng có chút suy nghĩ…
2.
Cơ bụng của Ngô Vọng cứng như tấm sắt, cảm giác chạm vào… thật ra không dễ chịu lắm.
Tôi rụt lại ngồi xuống, hiếm khi cảm thấy hơi lúng túng, vội vàng dùng nĩa xiên một miếng bánh mì nhét vào miệng.
Anh ấy đỏ ửng vành tai đến mức như sắp nhỏ m/á/u:
“ nãy tôi căng thẳng quá, chắc cứng hơi quá. Hay là… thử lại lần nữa xem?”
Tôi giật nảy mình. Gì đây, mấy lời “hổ báo” này là sao?!
Không lẽ… tôi đã lọt vào bẫy của anh ấy rồi? thủ săn mồi thường đội lốt con mồi mà!
Tôi lúng túng:
“Kh-không cần đâu… cơ bụng của anh… rất ổn rồi.”
bên rơi vào yên lặng lúng túng. May mà chuông điện thoại phá tan bầu không .
“Lưu Lão Căn~ Lưu Lão Căn~ anh là một người thế nào vậy a a a a~”
Tôi nổi da gà toàn thân.
Không lẽ nguyên nhân anh ấy không tìm được bạn không phải vì nghề nghiệp… mà là vì cái gu nhạc này?
Ngô Vọng bắt máy, mặt nghiêm túc, liên tục “Ừ, vâng, hiểu rồi”, sau đó đứng dậy thanh toán.
“Xin lỗi Bộ tiểu thư, đội có việc gấp, tôi phải quay về ngay.”
Tôi: “Ồ.”
Anh bước đi phía trước hùng hổ, thân hình ráo, dài cả mét tám, sải bước cực nhanh.
Tôi cũng không kém cạnh, mét bảy, dáng chuẩn như giá treo đồ, từ nhỏ đã luyện chất dẻo dai nhờ nghề bắt .
Tôi nhấc — “roạc——”
Tàn rồi.
Cái váy bút chì để đi xem mắt… bị tôi xé thành dáng chữ đại luôn rồi.
Anh quay đầu lại, ánh mắt lướt qua đôi dài trắng nõn của tôi một cái, rồi vội thu về.
“Có không quen kiểu váy này?”
“Tại mẹ tôi ép .”
Thấy mặt sửng sốt của anh, tôi ho khan , chữa cháy:
“Không không, tôi rất thích chiếc váy này! Không thấy tôi rất thục nữ sao?”
“Có ,” anh mỉm cười, “Cười không hở răng, dáng nhẹ nhàng yêu kiều.”
Ồ, câu này có ẩn ý ?
Tôi liếc nhìn anh một cái, khoé miệng tên này, rõ ràng đang cười thầm!
Chúng tôi tạm biệt nhau ở bãi đậu xe, tôi lái chiếc Land Rover của mình, anh ấy lái chiếc Jeep của anh ấy, mỗi người đều có một tương lai tươi phía trước.
Về đến khu , tôi bất ngờ phát hiện cửa vào toà tôi đã bị phong tỏa, một đám người vây kín bên ngoài.
“Chuyện gì thế này?”
Tôi túm lấy một người .
“Em , nghe nói trong khu em có người c/h/ế/t, là một , c/h/ế/t thảm lắm luôn. Trời đất, Tết nhất rồi mà cũng không yên ổn. Em nhìn kìa, có tới xe sát đến đó!”
Nghe người đàn ông nói nghiêm túc như vậy, tim tôi chợt “thịch” một , lập tức định xông vào trong.
Nhưng một bàn kéo tôi giật lại, là giọng nói quen thuộc:
“Bớt hấp tấp lại giùm cái, lớn đầu rồi mà cứ như trẻ lên ba.”
Mẹ tôi bộ đồ thao, trông rõ là nhảy dục nhịp điệu xong, mặt bình thản như không.
Tôi thở phào:
“Sao mẹ không báo cho con biết?”
“ phải con đang hẹn hò sao, mẹ nỡ phá đám ?” Mẹ tôi nhìn đồng hồ rồi nghiêng đầu :
“Mới có nửa đã về rồi, sao, chưa ‘câu’ được anh đẹp trai ?”
Tôi trợn mắt:
“Tại mẹ bắt con cái váy này chứ, mẹ nhìn nè, xấu hổ c/h/ế/t được.”
Mẹ buồn nhìn cái váy xẻ đang gần như nát bét của tôi, mà lại dán mắt vào chiếc áo khoác nam trên eo tôi:
“Ấy dà~ đây phải áo của người sao! Xem ra con mẹ cũng thừa hưởng được tí ‘sát trai’ của mẹ chứ!”
Lúc đó lại có thêm một xe sát hú còi lao tới, từ trong xe bước xuống người đàn ông.
Một trong số đó có gương mặt tuấn tú, dài dáng chuẩn, rộng eo thon, dù đeo khẩu trang cũng che nổi chất nổi bật, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
Chính là Ngô Vọng.
Mẹ tôi nhìn theo ánh mắt tôi rồi cũng trố mắt:
“Ấy, kia phải cậu đẹp trai mà con đi xem mắt sao? Bạn học cũ của mẹ đâu có nói nó làm sát đâu ?”
Nhìn mẹ sắp mê trai tới nơi, tôi bèn bóp nát giấc mộng màu hồng của bà:
“Anh ấy không phải sát đâu, là pháp y.”
Mẹ tôi ngược lại còn cười rạng rỡ:
“Pháp y càng tốt chứ sao! Sau này nó lo phần người c/h/ế/t, con lo phần ma , đứa đúng là trời sinh một cặp!”
Trời sinh cái đầu mẹ á!!!