Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7fQuiuu3BH

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3.
Cảnh sát kiểm tra xong hành lang thì gỡ bỏ phong tỏa.
Không ngờ lại xảy ra ngay tầng nhà tôi.
Mẹ tôi ghé sát tai tôi thì thầm:
“Chả trách, nhà kiểu đó mẹ sớm muộn có .”
Đây là khu chung cư mới, mẹ tôi mới dọn đến chưa đến nửa năm, nhà tầng đã nổi khắp khu rồi.
Nhà đó là nhà của một đôi vợ và hai đứa con, cực kỳ trọng nam khinh nữ.
Bé gái mười tuổi, gầy gò yếu ớt, gặp người lạ là cúi đầu né tránh.
Thằng bé thì sáu tuổi, chiều hư thành “tiểu quỷ”, ngoài việc ra lệnh cho chị gái như ông hoàng, còn là hung thần của khu: cào xước xe, chặn thang máy, cướp đồ chơi của các bạn khác, như cơm bữa.
Có lần nó đá hỏng xe đạp của đứa trẻ khác, quay sang vu cho chị gái.
Vợ cần phân biệt trắng đen, liền ra tay đánh mắng bé gái, chửi nó là đồ “con gái vô tích sự”, con bé chỉ biết ôm khóc nức nở, không dám bật ra một .
Cuối cùng, đến phụ huynh của cậu bé không nhịn , nói nhà đó kiểu gì báo ứng.
Mẹ tôi nhất quyết kéo tôi lầu xem, còn bày đặt nói là để “tạo cơ hội tiếp xúc”.
nhìn mẹ tôi, rõ rành rành là muốn hóng .
Đi nửa cầu thang, đã nghe cãi vã tầng:
Giọng đàn ông thô lỗ:
“Đi đi đi! Đừng có động tay động chân con gái tôi!”
Giọng phụ nữ the thé:
“Mấy người làm gì đấy! Con gái tôi c/h/ế/t rồi không để nó yên nữa à!”
Giọng thằng bé thì hung dữ:
“Không cho động chị tôi! Biến hết đi!”
Mẹ tôi quay lại nhìn tôi, ánh mắt hoảng hốt, xen lẫn tiếc nuối.
Hóa ra người c/h/ế/t lại là bé gái ấy!
cảnh sát giải thích nhấn chìm đám hỗn loạn gào thét, còn có thanh xô xát, vật lộn.
Tôi khẽ nhíu mày.
Lúc sống thì coi con bé ra gì, c/h/ế/t rồi lại phản ứng như đau lòng lắm, phải quá kỳ lạ sao?
lẽ… vì c/h/ế/t thảm thương của con gái nên họ mới hối hận?
Một cảnh sát có vẻ là đội trưởng hét lớn:
“Nếu không cho chúng tôi kiểm tra, thì chúng tôi có quyền nghi ngờ các người là hung thủ!”
Người đàn ông gào :
“Nó để lại thư tuyệt mệnh rồi, lấy đâu ra hung thủ nữa? Mấy người biết tôi là ai không dám nghi ngờ?!”
Tôi đứng trước liếc một , lập tức có gì đó không ổn.
Căn nhà đã cải tạo, bố cục u ám hiểm, nhỏ không gian bên lại mở rộng, kiểu như quả hồ lô rỗng ruột, nền nhà rải đầy đá vụn, kệ TV đối diện thẳng với chính, vừa nhìn đã giống… một linh đường.
Tất những chi tiết đều là thuật tụ , nhìn sơ qua đã có dấu hiệu của pháp phong thủy.
gom tụ … đa số chỉ có một mục đích: nuôi tiểu quỷ.
Lúc , giọng nói lạnh lẽo như kim loại chạm đá:
“Từ đến phòng ngủ, có nhiều vết m/á/u dạng b.ắ.n tung tóe, khoảng cách tương đối đều nhau, cho nạn nhân khi còn sống vừa di chuyển, vừa đánh hoặc đ.â.m nhiều lần.”
“ tường và trần có vết m/á/u vung , chứng tỏ hung thủ ra tay với lực rất mạnh, không giống thể lực của một bé gái mười tuổi bình thường.”
Hai vợ há hốc mồm.
“Đội trưởng Nghiêm, nếu chưa thể giám định tử thi ngay, tôi đề nghị tạm thời bắt giữ người tình nghi để thẩm vấn.”
vừa nói vừa đưa tay tháo chiếc găng tay trắng mảnh ngón tay thon dài.
Một đứa mê tay đẹp như tôi, vừa nhìn liền tim lộn nhào.
Mẹ tôi huých tôi một , đôi mắt long lanh:
“Đẹp trai quá đi!!!”
Ờm… mẹ à, cha con biết thì sao đây?
Hai vợ liếc nhìn nhau, thế của người xẹp xuống vài phần, vung tay nói:
“ , mấy người xem đi, xem xong thì đi nhanh , đừng làm mất thời gian của tôi!”
4.
đi phòng ngủ.
Mẹ tôi thì đang vui vẻ chào hỏi đám cảnh sát, nói chúng tôi là hàng xóm tầng dưới, có gì cần giúp đỡ cứ nói một . Cặp vợ quay đầu nhìn sang.
Ánh mắt tôi vừa liếc đến người phụ nữ thì lập tức sửng sốt.
Gò má nhô cao, môi mỏng, mắt nhỏ mày xếch, tướng mạo vốn là tướng vô phúc, vậy tay bà ta lại đeo vòng tay Cartier, cổ đeo dây chuyền ruby, sang chảnh lấp lánh, trông như đang sống rất dư dả.
Tôi đảo mắt nhìn sang người đàn ông, càng thêm kinh ngạc.
Ấn đường đen sạm, cung tử nữ tối sẫm như mực, cung thiên di thì đỏ rực như có ai dán miếng vải đỏ , nổi bật lạ thường giữa gương tối tăm.
người hắn có một vạch đen kéo dài từ cổ đến tận chân, rồi tiếp tục kéo dài về phía sâu căn nhà.
Ánh nhìn của tôi khiến người đàn ông, hoặc là “thứ gì đó” nhà, phát sinh bản năng sợ hãi, hắn trợn mắt quát:
“Nhìn gì?”
Tôi đã có phán đoán lòng, lập tức kéo tay mẹ xuống lầu.
Dù tôi là thiên sư, trần gian không thể tùy tiện can thiệp.
Giang hồ có của người, của tiên, của yêu, của quỷ, không thể loạn.
mọi thế gian đều cần giữ sự cân bằng dương, đã mượn vận, thì sớm muộn phải trả giá tương ứng.
Cho nên… không cần tôi ra tay.
Về đến nhà, tôi nằm vật ra ghế sofa, sung sướng mở ngay game Liên Quân.
Ở quán ngày thường cấm chơi điện thoại, nghẹn đến muốn nổ phổi.
Tết về nhà, tôi phải tranh thủ từng phút từng giây để cày game, phản xạ + tay nhanh như chớp, gần như trận nào MVP, sắp rank cao thủ rồi.
Rồi… gõ cắt ngang niềm vui.
Hai cảnh sát bước , vừa trò với mẹ tôi, vừa gọi tôi ra ngoài.
Tôi mới về nhà hôm qua, nên biết gì khai .
Ngược lại mẹ tôi thì nói năng như nước chảy mây trôi, đến việc hỏi hai anh cảnh sát có bạn gái chưa không quên, tiện thể lái thẳng sang tôi:
“Con gái tôi độc thân lâu rồi đấy, hai mươi lăm năm liền cơ.”
Tôi đỏ bừng .
Tuy tôi không hay tiếp xúc với thanh niên đồng trang lứa thật, mẹ, đâu đến mức tuyệt vậy chứ…
Chiêu “phản khách thành chủ” khiến hai anh cảnh sát bối rối không biết đáp sao, đang mắt to trừng mắt nhỏ, thì có người gõ lần nữa.
Người là… .
Anh ấy liếc qua hai anh cảnh sát lúng túng và tôi đang ngồi ngượng chín :
“Dì ơi, cháu không làm lỡ giới thiệu bạn trai cho Khả chứ? Nhìn hàng chờ có vẻ dài ghê.”
Rồi nháy mắt một :
“Cháu tới lấy áo khoác.”
Tôi không nhìn nhầm chứ? Anh ấy vừa… nháy mắt à?!
Lần thì mẹ tôi đơ toàn thân, không nói lời nào, chỉ ngây ngốc nhìn anh như hóa đá.
Hai cảnh sát nhìn anh, rồi lại nhìn tôi, mũi đầy vẻ “tôi hiểu rồi ha ha ha”.
Chó má thật!
Tôi chống trán.
Tôi vừa định đứng dậy lấy áo khoác cho anh, thì hành động lại khựng lại giữa chừng.
người … đang bốc một làn dày đặc.
Hào quang vàng nhạt người anh đã trở nên mờ tối, ấn đường vốn sáng sủa giờ lại ẩn hiện luồng xám nhạt.
xám là điềm sát.
lẽ… con tiểu quỷ đã nuôi thành sát quỷ rồi?
Tôi nghiêm lại, định nhìn kỹ hơn lớp bao quanh anh, đã đội trưởng gọi đi mất, vội vã xuống lầu.
Không kịp giải thích gì, tôi vớ lấy áo khoác:
“Mẹ, con ra ngoài một lát!”