Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LHvZ7OJRS

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
Tôi lập tức liên lạc Ngô Vọng, nhưng anh không nghe máy cũng không trả lời tin nhắn.
Một sau… anh tắt luôn điện thoại.
Tôi gọi cho :
“ hỏi giúp con địa chỉ nhà Ngô Vọng !”
tôi lập tức hít sâu một hơi:
“Mới quen ngày đầu đã đòi đến nhà người ta ở?!”
“Con học cái gì ở đạo quán vậy? còn thoáng hơn cả thế?”
“Nghe , con gái phải giữ mình, dù người ta có đẹp trai cũng đừng có nhào đến! Phải lấp lửng, vừa đẩy vừa kéo, như kiểu ‘ôm tỳ bà che nửa ’ mới hấp dẫn.”
Tôi cúp máy.
Thời gian gấp rút, nhiệm vụ quan trọng.
May mà đi xem mắt từng gửi bát tự của Ngô Vọng, tôi liền dùng chiếc áo khoác của anh trong xe để lập một quẻ.
Quẻ ra: Tốn ở Đông Nam, Khảm chủ Thủy, mệnh cung nằm ở cung Sự Nghiệp.
Phía Đông Nam thành phố, gần sông nước, lại là nơi làm việc, vậy chỉ có thể là khu Nguyệt Nha Loan.
Tôi phi xe như gió lốc, chẳng khác gì Fujiwara Takumi nhập xác.
Từ xa đã trông vùng trăng khuyết phản chiếu nước trong veo như gương, ánh trăng lờ bao phủ, nơi giống như một giọt lệ trong suốt, e ấp nằm bên cạnh tòa nhà âm u, lạnh lẽo.
Tôi không cần tra bản đồ cũng đó là trung tâm giám định pháp y, bởi vì một làn khí xám nặng nề bao trùm tầng hai tòa nhà.
Hung sát chi khí, lại mạnh hơn trước.
Tôi bảo vệ cổng rằng mình tìm Ngô Vọng, rồi lập tức lao thẳng lên lầu hai, xô phòng giải phẫu.
Ngô Vọng nằm bất động trên sàn, mặc áo phẫu thuật, tay vẫn đeo găng trắng, mắt nhắm nghiền như đã c/h/ế/t.
Một ma nhạt hút dương khí của anh, bảy dần tan rã, nhạt đi.
Nghe động, ma quay đầu lại, một bé gái mặc đồ ngủ trắng, đôi mắt chỉ còn hai hốc tối om, toàn thân đầy những vết thương đẫm m/á/u, như thể trước khi c/h/ế/t đã tra tấn cực kỳ tàn khốc.
Không cần cũng , oan khí quá nặng, không thể siêu thoát, linh biến thành oán linh quấn chặt không tan.
Nhưng… con bé trông quen thế?
Tôi nhìn kỹ lại, tuy không còn mắt, nhưng thân và khuôn , chẳng phải chính là cô bé vừa c/h/ế/t hôm nay ?!
Khoan đã… có gì đó không đúng.
Người mới c/h/ế/t sẽ không có , nhưng ma lại hiện , dưới chân còn có nhòe nhạt.
Đây đâu phải ma, rõ ràng là “sát ”!
Nhưng… dù cũng là người quen, chắc chuyện .
Tôi dịu giọng:
“Em gái nhỏ, chị ở tầng dưới nè, là chị gái hàng xóm của em đó.”
“Em có gì uất ức, cứ chị, chị giúp em đòi lại công bằng nhé!”
Con bé quay nhìn tôi bằng hai hốc mắt rỗng đen, rồi đột nhiên mở miệng phát ra cười “hơ hơ” ghê rợn.
Tôi tuy từng nhiều , nhưng cũng lạnh sống lưng.
Lưỡi của nó đã cắt mất, trong miệng chỉ còn một mẩu lưỡi dập nát, đầy m/á/u thịt bầy nhầy!
Ai có thể ra tay ác độc đến mức một đứa bé mới mười tuổi?
Nghĩ tới lời cặp vợ chồng kia rằng con gái họ tự sát, một suy đoán mơ hồ hiện lên trong đầu tôi.
Nhưng còn chưa kịp nắm rõ, bé gái sát đã xông thẳng phía tôi!
Kèm theo xé gió “soẹt soẹt”, bàn tay mọc đầy vuốt sắc nhọn của bé gái sát lao thẳng phía cổ tôi, định cào một cú chí mạng.
Tôi đạp nhẹ lên bàn mổ, bật người lên cao, lộn một vòng trên không rồi đáp xuống bên cạnh Ngô Vọng, vội đặt tay lên mạch của anh.
May quá, mạch vẫn còn đập,yếu nhưng chưa tắt. Còn cứu .
Sát lao hụt, tay cào mạnh vào cánh , “két—” một , để lại năm vết cào trắng hếu.
Con bé gào lên giận dữ, tay trên cả hai bàn tay đột ngột dài thêm một tấc, trông như vuốt loài thú, chuẩn xông lên lần nữa.
Tôi vội rút điện thoại ra.
Đầu tiên là mở phần âm thanh:
“Cục ta cục tác ——” ( gà trống gáy.)
“Gâu! Gâu gâu!” ( chó đen sủa.)
Rồi mở tiếp ảnh, mục ghim ở đầu là tấm ảnh của chiếc gương bát quái gia truyền.
Sát khựng lại một chút, do dự rồi lùi hai bước.
Tôi nhếch môi cười, tung ra chiêu sát thủ cuối cùng.
Chình ình hiện ra… một bức ảnh bùa “Lôi Hỏa Luyện Phù” do chính tôi – Bộ Thiên Sư, tự tay vẽ, ngoài tiệm không dưới một vạn một lá.
Sát gào lên đau đớn, thân cong gập xuống, hai tay ôm , rồi xuyên qua cánh mà biến mất.
Tôi đau lòng nhìn tấm ảnh trong điện thoại dần đi, rồi biến mất hoàn toàn.
Một cái túi hiệu, tan thành mây khói chỉ trong ba giây…
6.
Tôi khẽ xoay ngón tay thu , bảy nhanh chóng nhập lại vào người Ngô Vọng, nhưng dương khí vẫn còn lơ lửng bên ngoài, thế nào cũng không chịu quay .
Tôi nhìn anh chàng đẹp trai nằm trên đất, có chút khó xử.
Thu dương khí thực ra không khó, chỉ cần dùng âm khí dẫn một chút là .
Nhưng điều kiện là phải trao đổi khí giữa nữ và nam.
Cách phổ biến nhất chính là: hôn môi.
Mà… cũng còn một cách khác.
Đó là tôi xì hơi, anh hít vào.
Có điều… nếu anh tôi cứu mạng bằng cách đó, sau gặp nhau chắc chỉ muốn đào hố chui.
Thôi … làm việc thiện làm cho trót, tiễn Phật phải tiễn tới Tây Thiên.
Dù Ngô Vọng cũng là con trai bạn học cũ của tôi, lại là pháp y phá án cứu người, coi như tôi tích thêm chút công đức.
Chủ yếu là… dù người chịu “thiệt” trông cũng không phải là tôi.
Tôi cúi người xuống, nhìn gần hàng mi của anh khẽ run, sống mũi cao thẳng in lên gương góc cạnh.
Đúng là một “mỹ nhân ngủ” thứ thiệt.
Tôi cúi xuống, hôn lên môi anh.
Môi anh mềm mịn như socola Dove, tôi suýt không nhịn muốn… l.i.ế.m một cái.
Nhưng nghĩ lại: Lỡ anh vi khuẩn HP ?
Tôi từ từ truyền khí vào miệng anh, rồi ngồi dậy.
Ngô Vọng đã mở mắt, trong đôi đồng tử chứa thứ cảm xúc tôi không tài nào hiểu .
Tôi giật mình bật dậy, còn anh thu lại ánh nhìn, tai đỏ bừng:
“Tôi gì vậy? Còn cô … làm gì thế?”
Tôi chỉ lên cánh nơi có vết tay:
“Vừa nãy anh suýt c/h/ế/t đấy. Tôi vừa cứu mạng anh xong.”
Ngô Vọng mơ màng nhìn cánh , rồi lại nhìn tôi:
“Có… có con mèo hoang nào định ăn thịt tôi hả?”
Đúng là trí tưởng tượng của người bình thường…
Tôi kể sơ qua mọi chuyện, ánh mắt anh mơ hồ.
“Tiểu nữ sát? Bùa chú? Cô là… đạo sĩ á?”
Ngô Vọng nhìn tôi đầy nghi hoặc, trong mắt như còn muốn : Cô không phải vì muốn hôn tôi mà bày cả vở kịch đấy chứ?
Tôi chỉnh lại sắc , nghiêm túc:
“Ừm.”
Đã đến cho anh sự thật.
“Tự anh kể đi, đó gì bất thường?”
“Giải phẫu gần xong rồi, mấy người kia ra trước, còn tôi ngồi xem tài liệu.”
“Đột nhiên cảm sau lưng lạnh đến thấu xương, rồi… không nhớ gì nữa.”
Tôi nhẹ giọng dẫn dắt:
“Còn gì lạ nữa không?”