Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Khoảnh khắc nhìn tin nhắn trên WeChat, cái vừa mới tỉnh ngủ của tôi như bị ai nện một gậy trời giáng.
Mà phải là gậy sắt mới đúng.
Tôi bấm vào khung trò [Mẹ của Trần Nghị].
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, chị ta tôi tổng cộng mươi hai tin nhắn bản và hai mươi tin nhắn hình .
[Cô ơi, Nghị nói dạng 13 này em ấy vẫn chưa hiểu, cô xem giải đáp giúp nhé.]
Kèm theo là một loạt hình tới tấp.
Năm , phương lại nhắn: [Cô giáo không tin nhắn ? Năm rồi đấy!]
, lại là vài tấm nữa, kèm theo một đoạn bản: [Cô ơi, Nghị nhà tôi thuộc top , không giống mấy đứa ham chơi khác đâu. một học vừa thông minh ngoan ngoãn lại ham học hỏi như vậy, lẽ nào giáo lại không nên động , giúp đỡ nhiều hơn ?]
, phương bắt sốt ruột: [Cô giáo ơi? Tôi gọi cô cả chục cuộc rồi, cô không bắt máy? Tôi không tin là cô không đâu nhé. đại này còn có người không ngó tới điện thoại ?]
Nửa , chị ta lại một đống nữa.
[Thưa cô, cá nhân tôi dạng này Nghị không cũng không thể trách thằng bé . Chắc là do trung tâm đề không hợp lý, có dấu hiệu vượt quá chương trình học. Chứ năng lực của Nghị, thằng bé không thể nào không !]
[Cô ơi, tôi nhờ bố cháu gọi thêm cô mấy cuộc nữa, cô vẫn không ?]
[Cô giáo, bây mới tối, tôi không tin là cô ngủ sớm như vậy.]
[Giáo giải đáp thắc mắc học là một truyền thống! Là truyền thống mấy nghìn năm nay! Một người cô có phẩm đức tốt đẹp sẽ không cố tình giả vờ không đâu nhỉ!]
Và đến sáng, chị ta chốt hạ bằng một câu hỏi cuối cùng: [Thưa cô, có phải cô đang đi dự tang lễ người thân không ạ?]
Tôi bật phắt dậy khỏi giường.
Lắc mạnh , tôi dám chắc đây không phải là một cơn ác mộng.
Lồng ngực tôi phập phồng dữ dội vì tức giận.
Tôi không chút do dự soạn một đoạn dài. Nhưng ngay khi định đi, tôi lại nhận tin nhắn nhắc nhở từ thầy chủ nhiệm.
Trong tin nhắn, thầy một lần nữa nhấn mạnh tôi rằng yêu cầu hàng một giáo là phải xử lý khéo léo mối quan hệ học và phụ huynh.
Phải cố gắng hết sức để lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không, xây dựng một cầu nối giao tiếp tốt đẹp giữa gia đình và nhà trường.
Thầy chủ nhiệm còn một luận sướt mướt: [Cô Kiều, cô là một giáo trẻ và tài năng! Năng lực giảng dạy của cô ai cũng rõ. Nay bình chọn là giáo ưu tú, giáo cốt cán cấp tỉnh thì càng phải chú ý lời ăn tiếng nói của mình. Hãy giao tiếp học và phụ huynh một cách thân thiện và hiệu quả, đừng vì một nóng giận mà khiến bản thân phải hối hận!]
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi lại thở . Cứ như vậy suốt , cơn giận trong lòng mới nguôi đi phần nào.
khi lịch sự trả lời thầy chủ nhiệm, tôi xóa sạch đoạn bản soạn thảo.
Tôi chỉ lại phương một dấu chấm hỏi.
Thật tâm, tôi hoàn toàn có thể thấu hiểu sự nóng lòng của phụ huynh khi dạy dỗ con cái. Tôi cũng sẵn lòng thông cảm và chia sẻ những cảm xúc tiêu cực của họ học .
Nhưng điểm mẹ của Trần Nghị tin nhắn tiên là hơn tám tối thứ Bảy. hoàn toàn là gian nghỉ ngơi của cá nhân tôi. Vào tối thứ Bảy, tôi thường để điện thoại ở chế độ im lặng, dành toàn bộ gian và tâm trí để soạn giáo án.
Tôi không có trách nhiệm, cũng không có lý do gì phải giải đáp thắc mắc của học vào khoảng gian .
Huống hồ, những tập trong không phải là tôi giao học . Chúng là tập thêm của lớp học phụ đạo bên ngoài. Tôi không có nghĩa vụ phải lao động không công những giáo trả phí .
khi vệ cá nhân xong, tôi vừa định rủ bạn bè đi chơi thì khung trò của mẹ Trần Nghị lại nhảy :
[Ồ, là nhà cô giáo không có việc gì à? Tôi còn tưởng mẹ cô bị xe tông rồi cơ đấy. Chứ lại bận đến mức cả ngày trời không thèm trả lời một cái tin nhắn!]
[Thằng Nghị nhà tôi có thi khó không biết , thứ Hai đến trường cô nhớ phải dạy nó ngay lập tức.]