Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
[Cô Kiều, đây là bài thi lần này của con trai tôi. Cô giúp càng sớm càng tốt nhé. Bây giờ là mười giờ mười hai phút, trước mười hai giờ phiền cô làm một bảng phân tích thành tích gửi qua cho tôi nhé!]
Tôi: ?
Cái giọng điệu này, sao mà quen thuộc đến chết tiệt.
Tôi bấm vào bài thi đó, dù tên đã bị cố tình làm mờ, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra người làm bài chính là học sinh tôi từng dạy – Trần Tử Nghị.
Cậu bé này có một thói quen khi làm bài, đó là sau mỗi câu đều sẽ viết một dấu chấm than nho nhỏ.
Trước đây tôi từng cậu bé, nhưng thằng bé chỉ cúi đầu, không trả lời.
tôn trọng cảm xúc của đứa trẻ, tôi cũng không thêm.
Dù sao cũng không ảnh hưởng đến bài làm, thói quen nhỏ này tôi cứ cậu bé tự .
Vậy nên, đối lại là mẹ của Trần Tử Nghị rồi?
Cảm giác chán ghét dâng lên trong lòng. Tôi vốn định chặn luôn đối , nhưng chị ta đột gọi video cho tôi.
Tôi dĩ không nghe.
Nhưng sau đó là hàng loạt cuộc gọi video và thoại khác.
[Hôm nay là thứ Năm! Không phải giờ nghỉ! Cô Kiều, trả lời câu của tôi!]
Tôi bị chọc cho bật , cũng nảy ra ý định trêu chọc chị ta.
[ phụ huynh này, thành tích lớp tôi tốt là tôi dạy giỏi. con chị ở trong lớp tôi, thì dĩ tôi cũng sẽ kéo thành tích của cháu lên thôi .]
Đối trả lời tắp lự: [Cô dùng cách gì vậy?]
Tôi gửi hai biểu tượng mặt che miệng: [Con chị đâu phải học sinh lớp tôi, cớ sao tôi phải nói cho chị biết chứ?]
…
Đối gõ chữ một hồi lâu, cuối cùng cũng gửi qua một câu: [Làm thế nào mới được vào lớp của cô?]
Tôi hì hì: [Thi vào .]
Mẹ của Trần Tử Nghị: [?]
Tôi giả vờ ngạc : [Chị không biết tôi đang dạy lớp chuyên à?]
Đợi một lúc, đối mới chậm chạp gửi tới một câu: [Thế thi không vào được thì sao?]
Tôi nhún vai: [Thế thì tôi cũng không biết đâu .]
[Nhưng con trai tôi rất cần cô dạy kèm.]
Câu nói tiếp theo của mẹ Trần Tử Nghị thực sự khiến tôi phải ngã ngửa:
[Dù sao thứ Bảy, Chủ Nhật tôi đều nghỉ, hay là cô đến tận nhà tôi dạy kèm đi.]
Chị ta nói với vẻ như mình chịu thiệt lắm: [Cô tự mang cơm, nước thì tôi cung cấp, điều hòa cũng không cần cô trả, cô thấy thế nào?]
6
Tôi bị sự vô liêm sỉ của người này làm cho đến lăn mấy vòng trên giường.
[Không thế nào cả.]
Tôi thẳng thừng từ chối: [Phí dạy kèm ngoài giờ của tôi là 1000 tệ một giờ, thanh toán theo ngày, không giảm giá.]
Mẹ của Trần Tử Nghị: [? Chồng tôi là quản lý khách sạn, một tháng lương mới hơn 6000, dựa vào đâu mà cô một giờ đòi 1000 tệ?]
[Dạy kèm cho con trai tôi thì cô cũng nhận được giá trị tinh thần. Kiểu dạy kèm ngoại khóa này là mối quan hệ hai chiều. Tôi còn chưa đòi cô, sao cô lại có thể đòi tôi được?]
Chị ta nói năng hùng hồn: [Hơn nữa tôi chỉ là một bà nội trợ, con trai tôi mới mười ba tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ. Cô đòi tôi như vậy, không thích hợp lắm đâu!]
Tôi : [Ồ.]
Gửi qua hai biểu tượng mặt chó, tôi tỏ vẻ rất tiếc nuối: [Vậy thì con trai chị đáng thương thật đấy. Có người mẹ như chị, đến cả học thêm cho con cũng không nỡ chi, chỉ muốn đi học chui. Hu hu hu, không biết sau này lớn lên thằng bé có hận mẹ nó không nhỉ?]
Sau đó, tôi dứt khoát xóa và chặn chị ta.
Thực ra ấn tượng của tôi về cậu bé Trần Tử Nghị không tệ. Cậu bé hơi hướng nội, không thích nói chuyện, nhưng thành tích không tồi.
Chỉ là cậu bé lại có một người mẹ như vậy…
Tôi thở dài, trở mình tiếp tục lướt Douyin.
Tôi chỉ là một giáo viên. Dạy chữ dạy người là trách nhiệm của tôi. Ngoài ra, những thứ khác quá phức tạp, tôi không có cách nào cũng không có sức lực giải quyết.
7
Sáng hôm sau trên đường đi làm, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên đường.
Tôi từ từ cho xe dừng lại, hạ cửa kính xuống : “Trần Tử Nghị, sao em lại ở đây?”
Tôi liếc nhìn hồ, tám giờ sáng.
Theo lý thì giờ này thằng bé phải đang trong lớp học.
Trần Tử Nghị cúi gằm mặt, bàn mũm mĩm siết chặt quai cặp.
“Sao vậy?”
Tôi xuống xe, đi đến trước mặt cậu bé, xoa đầu nó: “Có chuyện gì thì nói với cô.”
Lời vừa dứt, Trần Tử Nghị bật khóc nức nở: “Em… em còn có thể gọi cô là cô giáo nữa không ?”
Tôi sững người một lúc, rồi lau nước cho cậu bé: “Dĩ là có thể. Cô đã dạy em ba năm, em mãi mãi là học sinh của cô.”
“Nhưng mà…”
Trần Tử Nghị khóc không thành tiếng: “Là mẹ em đã hại cô phải rời . Các bạn trong lớp chuyện này mà không thích em nữa. Các bạn đều nói không phải tại em thì cô đã không đi. Cô ơi, em lỗi, thật sự lỗi cô.”
Nhìn thấy học sinh mình từng dạy cúi gập người lỗi trước mặt, lòng tôi cũng trĩu nặng.
Không có một giáo viên có trách nhiệm nào lại không mong muốn học sinh của mình sống tốt.
Tôi cũng vậy.
“Không phải lỗi của em.”
Tôi thở dài: “Những chuyện này đều không phải lỗi của em. Em đừng nhận hết lỗi về mình, được không?”
Trần Tử Nghị ngẩng đầu lên, hốc đỏ hoe: “Cô ơi, vậy cô có thể quay về dạy em nữa không ?”
…
Tôi mím môi.
“Có những chuyện đã qua rồi thì sẽ không thay đổi được nữa.”
Tôi xoa mặt cậu bé: “Bây giờ cô đưa em về . Sau này không được như vậy nữa, được không?”
Sau khi đưa cậu bé về , tôi gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm hiện tại của Trần Tử Nghị. Cô nghiệp này có quan hệ khá tốt với tôi. Tôi kể sơ qua mọi chuyện, cô ấy liền hiểu .
“Kiều Ngữ, cô yên tâm, tôi sẽ mở cuộc họp lớp nói chuyện tử tế với các em.”
“Trần Tử Nghị khá hướng nội, có chuyện gì mong cô giúp đỡ khai thông cho nó hơn.”
“Không thành vấn , yên tâm nhé.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, tôi cúp máy.
Người ta vẫn nói phụ huynh phải làm gương tốt trong việc giao tiếp với giáo viên, điều này chưa bao giờ là chủ nghĩa hình thức.
Phụ huynh và giáo viên chính là hai đầu của một cây cầu. Chỉ khi nền móng của cây cầu này vững chắc, những đứa trẻ mới có thể vô tư đi qua.
Còn khi phụ huynh và giáo viên bất hòa, người bị ảnh hưởng nhất thường chính là học sinh.
8
Tôi vốn nghĩ rằng chuyện này có thể đi đến hồi kết.
Dù sao thì cũng đã gây ra ảnh hưởng nhất định cho đứa trẻ, cho nên ý định ban đầu của tôi là chỉ cần mẹ của Trần Tử Nghị không gây sự với tôi nữa, tôi sẽ không truy cứu thêm.
Nhưng tôi không ngờ, mẹ của Trần Tử Nghị vẫn chưa định bỏ cuộc.
tôi từ chối đến nhà dạy kèm, chị ta đã chọn một ngày thứ Bảy, vào lúc đông người qua lại nhất, kéo một tấm biểu ngữ đến cổng trung tâm làm loạn.
“Tôi chỉ là một bà mẹ không có thế, không có công việc, các người không hiểu đâu. Tại sao cô ta lại kỳ thị tôi như vậy?”
“Chẳng lẽ các bà mẹ toàn thời gian tôi không có lòng tự trọng sao?”
Tiếng la hét điên cuồng lập tức thu hút ánh của rất người xung quanh.
người qua đường lấy điện thoại ra quay phim.
“Mọi người có lẽ còn chưa biết đâu nhỉ? cô giáo Kiều Ngữ này, trước đây khi còn dạy ở học đã bị sa thải mắng chửi phụ huynh. Một giáo viên như vậy, các phụ huynh có thực sự yên tâm giao con mình cho cô ta dạy dỗ không?”
Mẹ của Trần Tử Nghị vừa khóc lóc la hét, vừa đưa ra những ảnh chụp màn hình điện thoại đã bị cắt xén, xuyên tạc cho mọi người .
Phải thừa nhận rằng, mẹ của Trần Tử Nghị rất biết cách nắm bắt tâm lý đám đông.
Vấn các bà mẹ toàn thời gian bị kỳ thị hiện đang được xã hội quan tâm rộng rãi. Chị ta đã nắm bắt được chủ nóng này, lập tức khiến cho những người hiếu kỳ đứng về phía mình.
Tôi từ phía sau đám đông bước ra.
Lười biếng liếc nhìn chị ta.
“Tránh ra.”
Tôi lạnh lùng lên tiếng: “Làm lỡ giờ lên lớp của tôi rồi.”
Mẹ của Trần Tử Nghị níu lấy tôi: “Cô còn mặt mũi lên lớp à?”
Tôi sờ sờ mặt mình, ngạc : “Mặt tôi có giống mặt chị đâu, đâu có mụn đầu đen với ghèn , sao lại không có mặt mũi lên lớp chứ?”
Mẹ của Trần Tử Nghị: “Cô…!”
Tôi bĩu môi: “Tôi cái gì? Sáng nay chị chưa đánh răng à? Thối quá.”
Mẹ của Trần Tử Nghị: “Cô…!”
Tôi xua : “Chị đi chỗ khác chơi được không? Tôi thật sự không rảnh gây sự với chị đâu.”
Đối mặt với những phụ huynh đang vây quanh mình.
Tôi chỉ bình tĩnh chỉ vào hồ: “Một tiết học chỉ có 30 phút. Bây giờ ta làm lỡ một phút, thì con của các sẽ ít đi một phút học, tức là ít đi một kiến thức. Vậy nên có chuyện gì có thể đợi tôi dạy xong rồi nói được không?”
Mọi người nhìn nhau, rồi rẽ ra một lối đi.
Tôi bước lên bục giảng, đối diện với học sinh, mỉm : “Bài kiểm tra hôm qua đã làm rồi, bây giờ ta sẽ chữa bài .”
9
Trong lúc tôi giảng bài, mẹ của Trần Tử Nghị vẫn la hét ngoài hành lang.
Tôi canh thời cơ, ném một viên phấn qua khe cửa sổ đang mở.
Viên phấn rơi trúng vầng trán nhẵn bóng của chị ta.
“Cô làm cái gì vậy?!”
Mẹ của Trần Tử Nghị hét lên, lại bắt đầu nhảy tưng tưng, đôi giày cao gót nện xuống sàn nhà như trống dồn.
Lần này chưa kịp tôi lên tiếng, các phụ huynh xung quanh đã ùa tới, cưỡng chế kéo chị ta đi.
Khi tôi dạy xong và đi ra ngoài, rất phụ huynh đã đợi sẵn trong văn phòng.
“Cô Kiều, cô chuyện này có lời giải thích nào không ?”
Người phụ trách trung tâm dè dặt lên tiếng.
Tôi ngáp một cái, uể oải dựa vào chiếc ghế bên cạnh: “Tôi có mắng chị ta. Còn không chỉ một lần.”
Người phụ trách sững sờ: “Cô Kiều, chuyện này chắc chắn là có hiểu lầm gì phải không ?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, mẹ của Trần Tử Nghị đã cau nói thẳng: “Hiểu lầm gì thì giáo viên cũng không được mắng người ta chứ?”
“Mọi người ở đây đều làm cha làm mẹ, con cái mà vất vả bao nhiêu năm, tự dưng lại bị một giáo viên mắng chửi, ai mà chịu được?”
Câu nói này vừa thốt ra, các phụ huynh xung quanh gật đầu: “Giáo viên dạy chữ dạy người, mắng người là không .”
“ vậy vậy, hôm nay mắng phụ huynh, ngày mai mắng con cái thì sao?”
“ thế, con mình còn nhỏ, không thể theo học một giáo viên như vậy được!”
Các phụ huynh mỗi người một câu. Nhận được sự ủng hộ, mẹ của Trần Tử Nghị như một con gà mái già kiêu hãnh, ngẩng đầu lên gáy: “Kiều Ngữ nghe thấy chưa? Mọi người đều nói là lỗi của cô, cô không thừa nhận cũng phải thừa nhận!”
Tôi day day hai bên thái dương mệt mỏi. Thức đêm soạn bài khiến cả người tôi rã rời.
“Không ai , tại sao tôi lại mắng nữ sĩ này à?”
Tôi nhìn quanh, có chút mệt lòng.
Đối diện với ánh khiêu khích của mẹ Trần Tử Nghị, tôi lấy điện thoại ra, đưa toàn bộ lịch sử trò chuyện ngày hôm đó cho các phụ huynh .
Những lời thừa thãi tôi không muốn nói thêm.
Sau khi các phụ huynh đã xong hết các ảnh chụp màn hình, họ bắt đầu bàn tán xì xào.
“Cô Kiều làm vậy cũng không có vấn gì lớn.”
“Năng lực giảng dạy của cô Kiều thì ai cũng thấy rõ mà. Con trai tôi thi tháng lần này tiến bộ mười bảy hạng so với lần trước. Thành tích mới là thứ thực tế nhất.”
“Cũng không chỉ là thành tích đâu. Cô Kiều đối xử với bọn trẻ cũng rất chân thành. Con gái tôi về nhà lúc nào cũng nhắc đến cô ấy. không thực sự tốt với trẻ con, con bé nhà tôi sao có thể thích cô ấy đến vậy?”
“ vậy, vậy.”
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn các phụ huynh trước mặt: “Trách nhiệm hàng đầu của giáo viên là dạy chữ dạy người. Năng lực giảng dạy của tôi thì mọi người đều đã thấy rõ. Về phần dạy người, các phụ huynh có thể tự mình đi học sinh của tôi, như vậy sẽ chính xác hơn là nghe lời nói một phía.”
Nói xong những lời này, tôi đứng dậy, nhìn mẹ của Trần Tử Nghị: “Lúc chị làm loạn ở đây, người khó xử nhất không phải là tôi, cũng không phải là chị.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó có một bóng dáng nhỏ bé đang đeo cặp sách.
Mẹ của Trần Tử Nghị quay mặt lại. Tôi cứ ngỡ chị ta sẽ biết kiềm chế trước mặt con mình, nhưng không ngờ chị ta lại xông thẳng đến trước mặt thằng bé, giơ lên tát một cái chát: “Không phải mẹ đã bảo ngồi trong xe làm bài tập đợi mẹ sao?”
“ không phải tại không có chí tiến thủ, thì mẹ đây có đến mức phải hạ mình đi cầu cô ta dạy không?!”
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy cái tát này đã đánh tan hết mọi lòng tự trọng của đứa trẻ, và cũng đánh tan luôn ý nghĩa của nền giáo dục mà tôi đã kiên trì theo đuổi bấy lâu nay.
10
Chuyện này ầm ĩ đến mức lên cả tin tức nóng trên mạng xã hội địa .
Và hướng đi của dư luận gần như đều nghiêng về phía tôi.
Không ít giáo viên đang công tác và phụ huynh của học sinh tôi từng dạy đã đứng ra lên tiếng bênh vực tôi.
Nhận thấy sự nghiêm trọng của vấn , bố của Trần Tử Nghị đã mọi cách liên lạc với tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp bố của Trần Tử Nghị.
ta dẫn theo mẹ của Trần Tử Nghị, đến văn phòng của tôi lỗi.
“Cô Kiều, mẹ cháu không hiểu chuyện, phiền cô tha thứ cho cô ấy.”
ta nhíu chặt , mặt mệt mỏi. Sau khi nói lời tử tế với tôi xong, ta quay sang quát mắng mẹ của Trần Tử Nghị: “Kiếm thì trông cậy vào cô không được, chỉ có mỗi việc nuôi con, chuyện đơn giản như vậy mà cô cũng làm không xong, cô còn làm được cái gì nữa?!”
Trước mặt chồng mình, mẹ của Trần Tử Nghị không còn vẻ vênh váo như xưa nữa.
Chị ta cúi đầu, môi mấp máy, cuối cùng cũng chỉ lí nhí nói với tôi hai câu: “Tôi không cố ý.”
“Cô ấy đã lỗi rồi, cô giáo , cô có thể đăng một video đính chính nói rằng tất cả chỉ là hiểu lầm được không?”
Người đàn ông xoa , giọng điệu cũng dần trở nên mất kiên nhẫn: “Tôi là quản lý khách sạn, video này ảnh hưởng đến tôi rất lớn. Lãnh đạo của tôi cũng đang theo dõi chuyện này. Cô Kiều, mấy người làm công ăn lương không có bằng cấp như tôi việc vất vả thế nào cô biết không? Cô giúp một có được không?”
Tôi tức đến bật : “Vậy lúc vợ làm loạn ở văn phòng hiệu trưởng khiến tôi mất việc, đang ở đâu?”
“ đừng làm phiền tôi nữa.”
Tôi cố gắng giữ cho cảm xúc ổn định: “ còn lần sau, tôi sẽ báo cảnh sát các người quấy rối.”
Buổi sáng trong lúc đang ra cho học sinh, tôi nhận được điện thoại của một nghiệp cũ.
“Kiều Ngữ, Trần Tử Nghị có đến cậu không?”
Tôi dừng động tác trên : “Không có, sao vậy?”
Đối im lặng một lúc: “Thằng bé mất tích rồi.”
11
Cảnh sát thấy thi thể của Trần Tử Nghị ở dưới sông, là ba ngày sau đó.
Không ai biết trước khi chết, đứa trẻ đã phải trải qua những diễn biến tâm lý như thế nào mới có thể làm ra hành động khiến người ta phải xót xa đến vậy.
Theo lời nghiệp, lúc nhận được tin, mẹ của Trần Tử Nghị còn tưởng cảnh sát đang nói đùa với mình.
Chị ta nhíu , giọng vẫn rất to: “Không thể nào, con trai tôi từ nhỏ đã nhát gan lại sợ nước, không thể nào nhảy sông được.”
Cho đến khi theo cảnh sát đến bệnh viện, chị ta mới tin rằng con trai mình đã không còn trên cõi đời này nữa.
Sau những tiếng khóc lóc điên cuồng, chị ta lại đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu giáo viên bộ môn và giáo viên chủ nhiệm.
Nhưng lúc đứa trẻ xảy ra chuyện là vào cuối tuần, không phải ở .
Nghe đến đây, tôi vô thức vò nát tờ giấy nháp trong .
Tôi đã dạy đứa trẻ này ba năm. Nó hướng nội, ít nói, nhưng lại hiểu chuyện và thông minh.
Có một khoảnh khắc nào đó, tôi dường như đã hiểu tại sao nó lại chọn ra đi vào một ngày cuối tuần.
Bởi chỉ có như vậy, nó mới có thể miễn trừ trách nhiệm cho giáo viên và nhà .
“Trong chiếc cặp sách thấy ở bờ sông, còn có một bức thư tuyệt mệnh do chính thằng bé viết.”
nghiệp nghẹn ngào: “Nó nói đừng trách giáo viên và nhà … Nó chỉ là không muốn bị mẹ ép học hành không ngừng nghỉ nữa, cũng không muốn nhìn thấy bố mẹ cãi nhau nữa…”
Mực từ ngòi bút rơi xuống làm ướt một mảng giấy trắng.
Tôi luống cuống lấy giấy ăn ra lau, nhưng giọt nước rơi xuống lại càng làm cho vệt mực đen đó loang ra đậm hơn.
“Là do tớ không tốt.”
nghiệp bật khóc thành tiếng: “ tớ quan tâm đến nó hơn một chút, bi kịch có lẽ đã không xảy ra.”
Tôi nhắm lại, lòng chua xót đến khó chịu.
12
Hai tháng sau, tôi dẫn học sinh của trung tâm đi thi học sinh giỏi môn Toán.
Bên lề đường, tôi nhìn thấy mẹ của Trần Tử Nghị với dáng vẻ đầu bù tóc rối.
Nhìn thấy tôi, chị ta từ xa đã chạy tới.
Tôi che chắn học sinh của mình thật chặt sau lưng, sợ rằng chị ta sẽ làm hại .
Nhưng người phụ nữ trước mặt chỉ nhìn chằm chằm vào đám học sinh của tôi hết lần này đến lần khác.
Hồi lâu, chị ta mới run run đôi môi tôi: “Cô Kiều, cô có thấy con trai tôi đâu không ?”
“Nó tên là Trần Tử Nghị, thành tích học tập rất tốt, luôn đứng trong top ba của lớp.”
Chị ta lẩm bẩm nói: “Con trai tôi ngoan lắm, đặc biệt hiểu chuyện. Nhưng bây giờ nó mất tích rồi. Cô Kiều, tôi không thấy nó nữa.”
…
Sau khi đưa học sinh vào phòng thi, tôi đến quán trà sữa ở ngã tư mua cho mẹ của Trần Tử Nghị một ly đồ uống nóng, kiên nhẫn an ủi: “Về nhà đi, Tử Nghị ở trên trời cũng không muốn nhìn thấy chị trong bộ dạng này đâu.”
Người phụ nữ trước mặt nhìn tôi một lúc, rồi từ từ nhắm lại: “Tôi không còn nhà nữa. Con trai mất rồi, bố nó trách tôi, ta nói đều là do tôi hại chết con, cho nên cũng không cần tôi nữa.”
Tôi sững sờ. Ngoài sự kinh ngạc ra, tôi không thể nói được một lời nào.
Bi kịch của kiểu đình này thường nằm ở đây.
Người cha thường giao phó toàn bộ trách nhiệm trong đình cho người mẹ. Họ lấy lý do vất vả kiếm không ngừng chối bỏ trách nhiệm mà mình đáng lẽ phải gánh vác.
Nhưng một khi trong đình xảy ra bất kỳ vấn gì, họ lại đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu bạn đời của mình.
Bi kịch của Tử Nghị có mối liên hệ mật thiết với mẹ của cậu bé.
Nhưng tôi cảm thấy, nguồn gốc của tất cả bi kịch này, bố của đứa trẻ cũng không thể thoát khỏi liên can.
Một đình, chỉ khi cha hiền thì mẹ mới có thể tĩnh, mẹ tĩnh thì con mới có thể an, con an thì đình mới hòa thuận, đình hòa thuận thì vạn sự mới hưng thịnh.
13
Các học sinh của tôi đều đạt thành tích rất tốt trong kỳ thi.
tư trước đây lại một lần nữa mời tôi về làm việc.
Chỉ là tôi đã từ chối.
Sau chuyện này, tôi cảm thấy mình không còn phù hợp với nghề giáo nữa.
Sau khi rời khỏi trung tâm giáo dục danh tiếng, tôi chọn đến một vùng núi sâu.
Những đứa trẻ ở đây đa phần là trẻ em bị bỏ lại phía sau. nghèo khó nhưng chân chất, ngây thơ nhưng nồng nhiệt. Mỗi một đứa trẻ đều giống như một mặt trời nhỏ.
Ở đây, tôi cùng ăn cùng ngủ với bọn trẻ. Tuy vất vả, nhưng cũng giúp tôi lại được ý nghĩa của giáo dục.
(