Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

ta nhảy dựng , đôi cao gót nện xuống sàn kêu côm cốp: “Cô ta là vô trách nhiệm, không thèm điện thoại, lại dám chửi học sinh, cô ta là cái thá !”

Thầy chủ nhiệm day day hai bên thái dương đang giật thon thót: “Vị này, có ta từ từ , đừng cãi nhau, đừng cãi nhau.”

“Tôi cãi nhau chỗ nào!”

Người đàn bà gào một cách điên loạn, như thể phải chịu một sự bất công trời long đất lở: “Đến chồng tôi chẳng nỡ tôi thường xuyên, thế cô ta lại dám tôi, cô ta tôi đó!”

Thầy chủ nhiệm vỗ trán, bất lực đi rót cho ta một ly nước: “Ngọn ngành câu tôi hiểu rồi. Vị này, không thể đổ hết trách nhiệm đầu của tôi . cũng nên giải thích tại sao lại là người công kích gia đình của tôi trước .”

Câu này của thầy chủ nhiệm vô cùng hợp tình hợp lý.

Thế nhưng của lại nhảy cẫng , với giọng vừa gấp gáp vừa nhanh: “Tôi cô ta chỗ nào? Chỗ nào ? Cô ta không điện thoại của tôi, không giải đáp thắc mắc cho con trai tôi, lòng tôi như lửa đốt, tôi lo lắng hỏi thăm gia đình cô ta một chút sao? thế nào? có sao đâu?”

Tôi lửa giận bùng ngùn ngụt.

Ấy thế thầy chủ nhiệm vẫn cứ nháy mắt ra hiệu cho tôi phải bình tĩnh.

“Vị này.” Thầy chủ nhiệm thở dài: “Lúc gọi điện cho cô Kiều là thời gian ngơi của cô ấy. Nhất thời không máy cũng là có thể thông cảm …”

có thời gian ngơi ?”

của tuôn một tràng nước bọt: “ hè, đông chưa đủ hay sao? Cả ngày cô ta chỉ ngồi trên ghế dạy học, có mệt? Cần thời gian ngơi ?! tôi mới là người cần ngơi nhất. Dựa vào đâu tôi không , cô ta lại ?!”

Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy có thứ đó trong người sắp nổ tung!

Thầy chủ nhiệm cũng có chút cạn lời. Khóe miệng thầy giật giật, nhưng cuối cùng lại chẳng câu nào.

“Tôi không cần biết! Hoặc là cô ta cút đi ngay lập tức, hoặc là phải xin lỗi tôi, viết tay 5000 chữ kiểm điểm, dạy kèm miễn phí cho con trai tôi một năm, nếu không tôi quyết không tha thứ!”

Tôi tức đến bật cười: “ đúng là đồ cóc ghẻ không biết ếch nhái có bốn chân. thế học đòi sang, kết quả thành ra cái thứ kệch cỡm ba chân bốn cẳng.”

“Cô… cô… cô…!”

của bị tôi cho tức đến gần ngất, trợn trắng mắt rồi lại khóc lóc: “Tôi đi tìm hiệu trưởng, tôi phải khiến nhà trường đuổi việc cô!”

Tiếng vừa dứt, cửa văn phòng bị đẩy ra.

Thầy hiệu trưởng vội vã bước vào, giữa hai hàng lông mày vẫn nét mệt mỏi.

“Có vậy?”

Thầy nhìn thầy chủ nhiệm với vẻ không vui: “Cuối tuần rồi không yên, nhất định phải gây ở trường mới à!”

“Thầy là hiệu trưởng đúng không ạ?”

của như vớ cọng rơm cứu mạng, lao tới túm lấy cà vạt của thầy hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, thầy phải chủ cho tôi, phải đuổi việc cô Kiều Ngữ!”

Sau lời giải thích của thầy chủ nhiệm , thầy hiệu trưởng nhanh chóng hiểu ra ngọn ngành.

này không trách cô .”

Giọng thầy hiệu trưởng rất ôn hòa.

Tôi thở phào một hơi, vừa định mở miệng lại thầy hiệu trưởng tiếp: “Là do của tôi quá đáng.”

Thầy đứng dậy, bắt tay của với thái độ cực kỳ tốt: “Tôi sẽ cho cô Kiều xin lỗi cô ngay lập tức.”

Hả?

của đắc ý nhìn tôi: “Thấy chưa, bảo là lỗi của cô rồi, nếu không hiệu trưởng cũng chẳng đứng về phía tôi đâu!”

Tôi ngây người: “Hiệu trưởng, thầy chắc là muốn tôi xin lỗi ?”

Thầy chủ nhiệm ghé sát vào tôi, hạ giọng: “Cô Kiều, một điều nhịn là chín điều lành…”

“Lùi một bước đằng chân lân đằng đầu, phải không ạ?”

Tôi đứng bật dậy, cười khẩy: “Tôi là , cho nên tôi phải vô điều kiện chịu đựng sự gây rối vô cớ của , đúng không?”

“Tôi là , cho nên tôi đáng đời không có thời gian ngơi, phải nai lưng ra như trâu như ngựa, phải không?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương