Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thường định đánh nó, A Hổ liền nằm lăn đất, dáng vẻ lưu manh ranh mãnh:
“Đánh người rồi! Người lớn đánh con nít! Tiên sinh đánh người tốt đây !”
Thường tức đến nuốt không trôi, liền mua đường phát cho bọn trẻ gần đó, sai chúng xúm đánh A Hổ một trận.
A Hổ bị vây đánh, lăn lộn dưới đất như con ch.ó ghẻ trong vũng bùn:
“Khà khà, không đau, một chút cũng không đau.”
Mặt dày vô sỉ, cả viện không ai trị nổi nó.
Thường cũng hết cách, đành coi như xui xẻo.
Ai ngờ không phải ta chọc nó, là nó dính đến ta.
Nó trộm con gà ta, nướng ăn sau núi.
Đùi gà quá nóng, rơi đất, nó cũng chẳng chê dơ, phủi phủi lớp đất bên ngoài rồi nhét miệng.
Nuốt bị vướng ngay vết thương, nó hít một hơi đau đớn, cũng không ảnh hưởng đến cách nó ăn ngấu nghiến như lang sói.
Nó mải ăn nên không ta đã đứng sau lưng từ lúc nào.
Ta vỗ nhẹ vai nó: “Gà nướng thế dở lắm.”
A Hổ giật mình run , sặc nghẹn ho sặc sụa.
Ta vỗ lưng nó: “Gà phải nấu với nấm mới ngon, hoặc xào nước sốt chan mì cũng được.”
Hai bát canh gà, một ta, một nó.
là bát nó có hai đùi gà.
Giống như ngày xưa ta nấu canh gà cho và Mạnh Hạc , cha con một người một đùi.
A Hổ nửa tin nửa ngờ nhìn ta, cũng không cưỡng nổi mùi thơm quyến rũ canh và độ béo đùi gà.
“Bà gì?”
“Ta nói với ngươi, gà nên dùng để nấu canh.”
“Trong canh có độc hả? Bà tưởng ta không dám ăn chắc?”
A Hổ như kẻ liều mạng ôm lấy bát canh.
Ta thấy nó vừa húp một miếng, đã trợn tròn cả .
Hồng Trần Vô Định
Nó ăn đến mức gần như nuốt cả lưỡi bụng.
Ta không nhịn được cảm khái: chẳng trách người ta bảo, thằng con đang lớn, ăn hết cha.
Uống xong bát canh thứ ba, A Hổ cũng sáng rỡ .
“Sau nếu đói bụng, đừng đi trộm nữa, cứ tới đây ăn cơm.”
Nó dùng tay áo bẩn đến chẳng nhìn màu sắc lau miệng.
nói gì đó, ngẩng bắt gặp Thường bước , chẳng kịp nói một câu cảm ơn, liền đặt bát rồi chạy mất.
Thường nhìn lưng nó, phì một tiếng:
“Nương tử đừng mềm lòng, loại sói con vong ân bội nghĩa ấy, có nuôi cũng không nên thân.”
Không phải ta mềm lòng.
là cảm thấy, một đứa trẻ quý đồ ăn, chắc cũng chẳng đến nỗi quá xấu xa.
ngày hôm sau, giàn đậu ta dựng sau phòng học đã đổ .
Thường dẫn người đến chứng, A Hổ đứng luống cuống bên giàn đổ.
Chưa đợi ta mở miệng, A Hổ đã đẩy Thường ngã lăn, rồi hoảng hốt bỏ chạy.
“Tên tiểu súc sinh ! Nương tử đối tốt với nó như vậy, nó phá hoại viện!”
Ta nghĩ một lát: “Tối qua gió thổi suốt đêm, mưa to, có lẽ là ta dựng chưa chắc.”
[ – .]
Tối đó, ngoài viện có một người lấm lét ngồi xổm.
Ta hâm nóng nồi canh gà hôm qua, mùi thơm lan , kia không ngồi yên được nữa.
“…Giàn đỡ không phải do ta đẩy, ta nghe gió thổi suốt đêm liền nghĩ, không giàn bà có đổ không, nên mới chạy đến xem.”
“Ngươi nói là được rồi, sao phải bỏ chạy?”
A Hổ cúi đầu, giọng nghèn nghẹn như sắp khóc:
“Ta không chạy, ta sợ, sợ bà chưa hỏi đã mắng ta trước rồi.”
“Vậy sau có chuyện gì, ta sẽ hỏi trước, được không?”
A Hổ không đáp.
Nó ôm cả bát uống, dùng bát che kín cả mặt, mãi chẳng chịu buông .
Ta bèn trêu: “Gà ăn kèm nước không ngon đâu, sẽ mặn đó.”
5
Chớp đã sang mùa hạ.
Ve kêu sau vườn càng lúc càng thưa, cả sân phủ đầy râm mát mẻ.
Các tiên sinh trong viện đều đã đường du học xa, hôm nay rảnh rỗi, ta đem quần áo và chăn đệm đám học trò tháo giặt, phơi nắng.
“Con không đọc sách đâu, đầu óc con ngu lắm.”
A Hổ giúp ta đóng chắc giàn phơi, vừa vừa lắc đầu quầy quậy.
“Hơn nữa người trong viện ai cũng ghét con, con cũng ghét bọn họ.”
A Hổ mười tuổi, lớn hơn ba tuổi.
giờ đã thuộc được thiên tự văn, tính toán chút ít sổ sách rồi.
A Hổ chẳng gì, ngay cả chữ to cũng chưa nhận được bao nhiêu.
Ta nghĩ, sẽ để dành nửa năm tiền, tìm thầy dạy học cho A Hổ.
“Con không chữ, cũng không có bản lĩnh kiếm cơm, sau người ta bắt nạt con sao?”
“Ai dám bắt nạt con, con sẽ nhờ mặt!”
“ đến lúc ấy đã già rồi, con tính sao?”
Câu ấy khiến A Hổ buồn bã, nó níu c.h.ặ.t t.a.y áo ta:
“ không già! Không được phép già! Vĩnh viễn không được già!”
“Được được được, không già, sẽ luôn bên con.”
Ta ngồi , nhẹ nhàng lau nước cho nó.
Chợt nghe sau lưng có người gọi ta, giọng nói mang theo sự sự kinh ngạc xen lẫn vui mừng:
“…A Kiều?”
Gió thổi tung quần áo phơi khắp sân, như cánh buồm căng gió trên mặt nước, tạo nên từng vệt mờ mờ ảo ảo.
Ta đứng dậy, thấy Mạnh Hạc nắm tay đứng sau màn vải, trông xa xăm như người đứng bên bờ đối diện:
“…Là A Kiều thật sao?”
Có lẽ vì chăm sóc thai phụ quá vất vả, Mạnh Hạc đã gầy đi nhiều.
Hắn không dám bước tới, ngẩn ngơ nhìn ta, đôi ửng đỏ.
Là vùng khỏi tay hắn, gọi “” một tiếng rồi lao về phía ta như thường lệ, nhào lòng ta nũng.
bị A Hổ đẩy ngã lăn đất.
A Hổ cảnh giác ôm chặt lấy tay ta, như một con hổ con đang bảo vệ thức ăn:
“Ngươi là ai! Dựa đâu gọi ta là ‘’!”