Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7fQuiuu3BH

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

1

Dự thời tiết nói lát nữa sẽ có mưa. Tôi nghiêng đầu nhìn về phía mẹ đang bận rộn trong bếp.

Hôm nay mẹ mặc một chiếc tạp dề có hình gấu con, tôi không thích lắm, tôi thích hơn cái tạp dề có hình thỏ hơn.

Lúc , mẹ đang xử lý những con tôm còn đang nhảy nhót trong chậu.

Thực đơn cho hôm nay đã được bố dán sẵn lên cửa tủ lạnh. Mỗi ngày, mẹ phải chuẩn bị y thực đơn mà bố sắp xếp.

Bữa tối nay có thịt kho tàu, salad dưa chuột thái sợi và cháo hải sản.

Bố còn đặc dặn rằng thịt kho tàu phải để đến lúc ông về rồi mới .

Bầu đã tối sầm lại, thỉnh thoảng có vài tiếng sấm trầm lên từ những đám mây dày đặc.

“Mẹ , mình có cần đi đón bố không?” Tôi chạy lon ton đến lấy eo mẹ.

Eo mẹ rất nhỏ, tôi vòng tay là có trọn.

Nhưng khuôn mặt của mẹ lại rất xa, tôi luôn không nhìn rõ được.

Có lẽ mẹ không quen với sự gần gũi của tôi, bà khẽ lùi lại nửa , rồi ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn tôi:

“Nhã Nhã quên rồi à? Chìa khóa cửa lớn chỉ có bố mới có, mẹ không mở được. Với lại, bố đã là người lớn rồi, sẽ không đâu.”

Nói , mẹ bế tôi trở lại ghế sofa, tiện tay lấy chú thỏ bông bên cạnh nhét lòng tôi, nói:

“Nhã Nhã à, con vừa xem tivi vừa đợi bố về nhé.”

Một tia sét xé ngang bầu , trong thoáng chốc, ánh sáng rực lên như ban ngày, rồi lại lập tức tối sầm.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhìn rõ gương mặt của mẹ. Bà có đôi mắt dài và hẹp như mắt cáo, chiếc cằm nhọn trông tựa lưỡi d.a.o gọt trái cây sắc bén.

lúc , trên tivi đang phát bản tin tìm người: nói rằng có một nữ 28 tuổi mất tích. góc dưới bên phải màn hình hiện ra một tấm ảnh.

Ảnh đã cũ, khiến ngũ của người nữ kia mờ mờ không rõ.

Bên dưới có số điện thoại di động, phía trước ghi: “Li tiểu thư”.

Mẹ ngồi xổm bên cạnh tôi, với tay lấy điều khiển trên bàn trà định chuyển kênh.

Thế nhưng bấm thế , ngoài màn hình nhiễu tuyết trắng cũng chỉ có duy nhất kênh .

Tôi nhỏ giọng nhắc:

“Mẹ , nhà mình chỉ có một kênh tivi thôi.”

Lời tôi vừa dứt, cửa lên tiếng mở khóa điện tử.

Bố đã về rồi!

Tôi chẳng kịp xỏ giày, chạy lon ton ra huyền , muốn dành cho bố một bất ngờ.

Bố điều hành một công ty thực phẩm, chuyên trách phân phối thịt cho các chuỗi thức ăn nhanh lớn, mỗi ngày đi sớm về muộn, rất vất vả.

Thế nhưng, bố lại là người có tinh thần trách nhiệm với gia đình. Ngày ông cũng tan làm giờ, về nhà ăn cơm cùng tôi và mẹ.

Bố còn là một người cực kỳ yêu thích ẩm thực.

Ông thích ăn, vì trong thự nhà tôi có riêng một tầng hầm, bên dưới có cả kho lạnh và bàn chế biến.

Những lúc tâm trạng vui vẻ, bố sẽ mang về gà, vịt, bò, dê còn sống, nuôi vài ngày dưới hầm rồi tự tay g.i.ế.c thịt.

Bố luôn nói: nguyên liệu càng tươi, ăn mới càng ngon.

về rồi à?” Mẹ đi theo phía tôi, nhận lấy chiếc áo khoác mà bố vừa cởi.

“Chuẩn bị thế rồi?”

“Em đã xử lý tôm và sò điệp rồi.”

Bố bế thốc tôi lên, tôi lòng, trong nhà. Ánh mắt ông lướt nhanh qua màn hình tivi, rồi nhìn về phía nhà bếp, cuối cùng tôi xuống sofa, hỏi:

“Nhã Nhã hôm nay có ngoan không?”

Tôi vừa định gật đầu, giọng mẹ lên từ trên đầu:

“Nhã Nhã rất ngoan, vừa rồi còn nghe dự thời tiết nói sẽ mưa, nên muốn đi đón nữa đấy!”

Trong thoáng chốc, hai bàn tay tôi lạnh ngắt.

Tôi cảm giác rõ ràng cơ bố hơi cứng lại, ông gượng cười, nhìn tôi nói:

? Nhã Nhã của chúng ta tâm bố thế cơ à!”

Bố đưa tay véo nhẹ má tôi.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, chỉ có cố tỏ ra bình thản mà làm nũng:

“Bố , Nhã Nhã đói rồi.”

“Thế … để bố đi ăn.”

Nói , bố lấy từ túi ra một chùm chìa khóa, đi về phía tầng hầm.

Trong kho lạnh dưới cất đầy thịt, tất cả là những phần thịt tinh tuyển được chặt ra từ chính tay bố.

bữa tối, mẹ giúp tôi rửa mặt. Tôi đứng trước bồn rửa, mẹ cẩn thận tạo bọt xà phòng trên tay tôi.

Bất ngờ, mẹ hỏi:

“Có phải con càng lớn càng giống mẹ hơn không?”

Tôi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn bà:

mẹ lại hỏi ?”

“Cảm giác là… con chẳng giống bố cho lắm.”

Nói rồi, bà đưa tay tôi dưới vòi nước. Tôi nhìn dòng nước chảy xối xả cuốn trôi lớp bọt trên tay, khẽ đáp:

“Con là đứa trẻ mà bố nhận nuôi.”

“Á!” – Mẹ hét thất thanh, nước b.ắ.n tung tóe ướt cả người tôi lẫn bà.

Tôi ngẩng đầu lên, trong gương hiện ra gương mặt bố và mẹ… chồng lên nhau.

1

Dự thời tiết nói lát nữa sẽ có mưa. Tôi nghiêng đầu nhìn về phía mẹ đang bận rộn trong bếp.

Hôm nay mẹ mặc một chiếc tạp dề có hình gấu con, tôi không thích lắm, tôi thích hơn cái tạp dề có hình thỏ hơn.

Lúc , mẹ đang xử lý những con tôm còn đang nhảy nhót trong chậu.

Thực đơn cho hôm nay đã được bố dán sẵn lên cửa tủ lạnh. Mỗi ngày, mẹ phải chuẩn bị y thực đơn mà bố sắp xếp.

Bữa tối nay có thịt kho tàu, salad dưa chuột thái sợi và cháo hải sản.

Bố còn đặc dặn rằng thịt kho tàu phải để đến lúc ông về rồi mới .

Bầu đã tối sầm lại, thỉnh thoảng có vài tiếng sấm trầm lên từ những đám mây dày đặc.

“Mẹ , mình có cần đi đón bố không?” Tôi chạy lon ton đến lấy eo mẹ.

Eo mẹ rất nhỏ, tôi vòng tay là có trọn.

Nhưng khuôn mặt của mẹ lại rất xa, tôi luôn không nhìn rõ được.

Có lẽ mẹ không quen với sự gần gũi của tôi, bà khẽ lùi lại nửa , rồi ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn tôi:

“Nhã Nhã quên rồi à? Chìa khóa cửa lớn chỉ có bố mới có, mẹ không mở được. Với lại, bố đã là người lớn rồi, sẽ không đâu.”

Nói , mẹ bế tôi trở lại ghế sofa, tiện tay lấy chú thỏ bông bên cạnh nhét lòng tôi, nói:

“Nhã Nhã à, con vừa xem tivi vừa đợi bố về nhé.”

Một tia sét xé ngang bầu , trong thoáng chốc, ánh sáng rực lên như ban ngày, rồi lại lập tức tối sầm.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhìn rõ gương mặt của mẹ. Bà có đôi mắt dài và hẹp như mắt cáo, chiếc cằm nhọn trông tựa lưỡi d.a.o gọt trái cây sắc bén.

lúc , trên tivi đang phát bản tin tìm người: nói rằng có một nữ 28 tuổi mất tích. góc dưới bên phải màn hình hiện ra một tấm ảnh.

Ảnh đã cũ, khiến ngũ của người nữ kia mờ mờ không rõ.

Bên dưới có số điện thoại di động, phía trước ghi: “Li tiểu thư”.

Mẹ ngồi xổm bên cạnh tôi, với tay lấy điều khiển trên bàn trà định chuyển kênh.

Thế nhưng bấm thế , ngoài màn hình nhiễu tuyết trắng cũng chỉ có duy nhất kênh .

Tôi nhỏ giọng nhắc:

“Mẹ , nhà mình chỉ có một kênh tivi thôi.”

Lời tôi vừa dứt, cửa lên tiếng mở khóa điện tử.

Bố đã về rồi!

Tôi chẳng kịp xỏ giày, chạy lon ton ra huyền , muốn dành cho bố một bất ngờ.

Bố điều hành một công ty thực phẩm, chuyên trách phân phối thịt cho các chuỗi thức ăn nhanh lớn, mỗi ngày đi sớm về muộn, rất vất vả.

Thế nhưng, bố lại là người có tinh thần trách nhiệm với gia đình. Ngày ông cũng tan làm giờ, về nhà ăn cơm cùng tôi và mẹ.

Bố còn là một người cực kỳ yêu thích ẩm thực.

Ông thích ăn, vì trong thự nhà tôi có riêng một tầng hầm, bên dưới có cả kho lạnh và bàn chế biến.

Những lúc tâm trạng vui vẻ, bố sẽ mang về gà, vịt, bò, dê còn sống, nuôi vài ngày dưới hầm rồi tự tay g.i.ế.c thịt.

Bố luôn nói: nguyên liệu càng tươi, ăn mới càng ngon.

về rồi à?” Mẹ đi theo phía tôi, nhận lấy chiếc áo khoác mà bố vừa cởi.

“Chuẩn bị thế rồi?”

“Em đã xử lý tôm và sò điệp rồi.”

Bố bế thốc tôi lên, tôi lòng, trong nhà. Ánh mắt ông lướt nhanh qua màn hình tivi, rồi nhìn về phía nhà bếp, cuối cùng tôi xuống sofa, hỏi:

“Nhã Nhã hôm nay có ngoan không?”

Tôi vừa định gật đầu, giọng mẹ lên từ trên đầu:

“Nhã Nhã rất ngoan, vừa rồi còn nghe dự thời tiết nói sẽ mưa, nên muốn đi đón nữa đấy!”

Trong thoáng chốc, hai bàn tay tôi lạnh ngắt.

Tôi cảm giác rõ ràng cơ bố hơi cứng lại, ông gượng cười, nhìn tôi nói:

? Nhã Nhã của chúng ta tâm bố thế cơ à!”

Bố đưa tay véo nhẹ má tôi.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, chỉ có cố tỏ ra bình thản mà làm nũng:

“Bố , Nhã Nhã đói rồi.”

“Thế … để bố đi ăn.”

Nói , bố lấy từ túi ra một chùm chìa khóa, đi về phía tầng hầm.

Trong kho lạnh dưới cất đầy thịt, tất cả là những phần thịt tinh tuyển được chặt ra từ chính tay bố.

bữa tối, mẹ giúp tôi rửa mặt. Tôi đứng trước bồn rửa, mẹ cẩn thận tạo bọt xà phòng trên tay tôi.

Bất ngờ, mẹ hỏi:

“Có phải con càng lớn càng giống mẹ hơn không?”

Tôi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn bà:

mẹ lại hỏi ?”

“Cảm giác là… con chẳng giống bố cho lắm.”

Nói rồi, bà đưa tay tôi dưới vòi nước. Tôi nhìn dòng nước chảy xối xả cuốn trôi lớp bọt trên tay, khẽ đáp:

“Con là đứa trẻ mà bố nhận nuôi.”

“Á!” – Mẹ hét thất thanh, nước b.ắ.n tung tóe ướt cả người tôi lẫn bà.

Tôi ngẩng đầu lên, trong gương hiện ra gương mặt bố và mẹ… chồng lên nhau.

Tùy chỉnh
Danh sách chương