Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B5yAsZiNs

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
là nhờ chăm chỉ, hay nhờ phép màu mà trở vậy?
Khi tôi mẹ đó, bà đang chăm chú nhìn bản tin tìm người tivi.
Những ngày gần đây, cứ dự báo thời tiết là bản tin đó lại xuất hiện.
Mẹ dường như để tâm người phụ nữ màn hình mức hoàn toàn không nghe thấy tôi đang nói gì.
“Choang” — một chiếc cốc bàn rơi , vỡ nát từng mảnh.
Mẹ vội quay nhìn tôi, thấy tôi không sao, bà liền vào phòng tắm lấy chổi, còn ân cần dặn tôi đứng xa ra một chút.
“Mẹ ơi, mẹ có biết chuyện Cô bé không?” Cuối tôi cũng tìm cơ hội ra điều mình vẫn thắc mắc.
“Biết chứ, sao vậy?”
“Mẹ nói xem, trở là cô ấy có đức tính chăm chỉ, hay phép màu giúp đỡ?”
“Đương nhiên là phẩm chất tốt đẹp cô ấy .”
“Bị người ta bắt nạt suốt ngày cũng coi là phẩm chất tốt đẹp sao?”
Nghe xong đó, mẹ trầm mặc rất lâu. Lâu mức tôi tưởng mẹ không định trả lời nữa.
Một lát , mẹ thu dọn xong mảnh thủy tinh, ôm tôi ngồi ghế sofa.
“ , mẹ cũng một chuyện nhé, không?”
Tôi gật . Đây là lần tiên mẹ chủ động chuyện tôi nghe.
“Ngày xưa có một gia đình bốn người rất hạnh phúc. Mẹ, , chị gái em gái. Tuy cuộc sống nghèo khó, mẹ yêu thương nhau, chị em hòa thuận.
Thế , một tin đồn thất thiệt đã khiến gia đình ấy tan nát.
Có người mạng nói, cô chị nghèo mà làm cái nghề đó. Người đăng bài còn cố tình đính kèm một tấm ảnh mờ nhòe, mức chẳng thể nhìn rõ trong ảnh là nam hay nữ.
cư dân mạng sẽ chẳng quan tâm sự thật, họ dùng những suy đoán độc ác bẩn thỉu nhất để bêu rếu, phỏng đoán về cô gái ấy.
đó, cô gái bị vu khống kia ngày nào cũng nhốt mình trong nhà, không chịu ra ngoài.
mẹ muốn lấy lại tinh thần, liền bàn nhau tìm luật sư, hy vọng pháp luật có thể trả lại sự trong sạch .”
Mẹ đây, giọng đã run run. Tôi đưa tay vỗ nhẹ lưng bà.
Mẹ đưa tay quệt khóe mắt, tiếp tục:
“Ngày họ tìm luật sư, trời đổ mưa to. mẹ ngồi chuyến xe khách lên phố. trời chẳng thuận lòng người — chuyến xe gặp sạt lở núi. ngày đó, cô gái ấy không còn mẹ nữa.
Tang lễ do cô em gái lo liệu. ngày ấy, trong lòng em gái chỉ toàn oán hận chị. Cô hận sự yếu đuối chị, càng hận sự bất lực chính mình.
đó, hai chị em mỗi người một ngả, đều ra phố làm thuê.
Vài năm trôi qua, bỗng một ngày chị gái gửi em gái năm vạn tệ.
với đó là những lời kỳ lạ: chị nói rất nhiều xin lỗi, còn để lại một — ‘Chị yêu em.’
hôm đó, chị gái mất liên lạc. ấy, người em gái bắt đường tìm chị.”
Tôi khẽ mẹ:
“Vậy cuối , em gái có tìm chị không?”
Mẹ đáp:
“Sắp .”
Tôi ngước nhìn cánh mật mã phủ đầy sương lạnh trước mặt, mẹ đứng ngay bên cạnh tôi, nơi khóe mắt bà còn vương lệ. Lúc ấy tôi chợt hiểu ra:
Mẹ chính là người em gái trong chuyện.
Còn người phụ nữ đã biến mất kia — mẹ trước đó tôi — hẳn chính là người chị.
Thảo nào.
Thảo nào mẹ lại chấp nhận công việc kỳ lạ như thế này. Thảo nào hôm đó mẹ không hề bỏ trốn.
Thì ra… không phải tôi.
Mà mẹ vẫn chưa tìm chị mình.
“Thế… khi em gái tìm chị , mẹ ơi, em gái sẽ làm gì?”
Mẹ không ngờ tôi lại như vậy.
bàn phím mật mã in đầy dấu vân tay mẹ. Bà đã thử hai lần, chỉ cần sai thêm một lần nữa, toàn bộ hệ thống an ninh sẽ báo động, mật mã sẽ bị khởi động lại.
“Đương nhiên là để báo thù chị gái!”
Tôi khẽ cười, kiễng chân nhập ngày sinh nhật mình. “Cạch” một tiếng — mở ra.
Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi, không kịp nghĩ nhiều. Một luồng khí lạnh trong phả ra, khiến cả tôi mẹ đều rùng mình.
Mẹ cố sức đẩy cánh kho lạnh. với tiếng “két”, khung cảnh trong kho dần hiện ra.
Bên trong, ba bức tường đều là từng ngăn tủ thép, không có che.
Trong mỗi ngăn là một cái khay, khay bày đầy thận, gan, những mảnh xác động vật bị xẻ thịt loang lổ m.á.u me.
Mẹ theo phản xạ bịt chặt mắt tôi lại, cố nén cơn buồn nôn, bế tôi lùi ra chỗ :
“ , ở đây chờ, mẹ xem một chút quay lại.”
Tôi gật , ngồi thụp bên cạnh một chậu hoa trắng.
Chẳng bao lâu , mẹ quay trở lại. gương mặt bà thoáng hiện nét thất vọng.
Có vẻ như trong kho lạnh, mẹ không tìm thấy điều mình muốn.
“ , mình về thôi.” Giọng mẹ lúc này thấp hẳn .
Tôi nhìn chậu hoa trắng bên cạnh, bỗng nảy ra một ý nghĩ.
Tôi vội nắm lấy thân cây, định nhổ lên tặng mẹ để dỗ bà vui.
Không ngờ rễ cây quá chắc, kéo cả chậu bật lên.
Ngay giây tiếp theo, biến cố xảy ra.
“Rắc” — thân cây gãy, chậu hoa rơi mạnh đất.
Tôi ngơ ngác nhìn bông hoa trong tay, còn ánh mắt mẹ lại dán chặt vào dưới chân tôi.
Trong lớp đất mềm, lộ ra một đoạn xương s.ọ trắng toát.