Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tất cả những ảo tưởng đẹp đẽ mà anh ta tự huyễn hoặc mình đều tan thành bọt nước trước .
Trong mỗi ký ức, còn một Mộng Vu đầy vết thương chồng chất.
Là anh.
Là hành động anh.
Là những lần anh thất hẹn.
Là những lần anh từ chối.
Lý Tuấn Ca sực tỉnh, cúi đầu xuống, mới phát hiện phụ nữ anh yêu sâu đậm ấy —
sớm khóc ướt đẫm cả khuôn mặt.
Anh Vương Ngâm Thu lý do để cắt đứt sinh mệnh lẫn tình cảm giữa mình và Mộng Vu.
Anh trừng phạt cha tham lam vô độ ấy, bản thân vẫn chìm trong đau khổ tột cùng.
Lưỡi dao nhiều lần cứa qua da thịt anh, mãi bây giờ, Lý Tuấn Ca mới nhận — đó không phải là sám hối.
Mà là đền bù.
Anh đền bù rất lâu, vậy mà vẫn chưa trả hết.
Anh rằng, cú nhảy từ tầng thượng Mộng Vu là hình phạt mà cô dành anh.
Vì thế anh cố mô phỏng khung cảnh mà cô thấy — ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cúi xuống nhìn mặt đất, định gieo mình xuống nơi hứng trọn một vũng máu.
khi bừng tỉnh, mới biết rằng — đó không phải là trừng phạt.
Mà là giải thoát một cuộc đời vô vọng.
Còn anh, với khao khát nhơ nhớp và bẩn thỉu, căn bản không xứng chân vào thế giới nơi cô tồn tại.
Nước Mộng Vu những lưỡi dao phân tách nhân tính, khiến nhận thức Lý Tuấn Ca rung chuyển một lần nữa.
Anh muốn mở rộng vòng băng lạnh để ôm cô, chán ghét trong ánh lánh xa cô bỏng rát mức lùi .
Lý Tuấn Ca im lặng rất lâu, lâu mức Mộng Vu nhận — anh không định trả , không định cô tự do.
Nếu vậy, cô không cần phải chuyện với anh thêm một nào nữa.
Cô nhắm , tựa vào tường, lặng thinh.
Một lát sau, phòng đẩy .
Khi nãy chuyện với Lý Tuấn Ca, cô kín đáo quan sát — căn phòng này gần là một không gian hoàn toàn khép kín.
Ngoài cánh kia , không một ô sổ.
Không ánh sáng tự nhiên, ngọn đèn huỳnh quang trên trần nhà luôn bật sáng suốt ngày đêm.
Cổ cô dần dần lỏng . Sợi xích hình đủ để cô mép giường, rõ ràng Lý Tuấn Ca không kế hoạch nhốt cô lâu dài.
Dù vậy, không khí giam cầm này, cần hít thêm một giây thôi khiến ta buồn nôn.
vào mang theo hai khay thức , là món Ý mà tháng trước cô với Hàn Lâm Độ.
“Mộng Vu, hình em rất thích món này…” — Lý Tuấn Ca vừa , vừa định đút cô.
động tác ấy lập tức cô né tránh không chút nể mặt.
“Anh theo dõi tôi?” — Mộng Vu trừng giận dữ nhìn anh.
Lý Tuấn Ca vẻ tổn thương.
“Trước đây chúng ta món Tây mà…”
Cô lười nhớ xem điều đó thật không.
cười lạnh hai tiếng, ánh xuyên thấu nhìn thấu ruột gan anh ta:
“Thế hôm nay anh tìm tôi bằng cách nào?”
Lý Tuấn Ca im lặng.
mang thức biết điều rời khỏi phòng.
Ngay khi vừa đóng , Mộng Vu nhanh chóng gỡ lớp vải buộc , chụp cái nĩa trên khay, lập tức vung về phía mặt Lý Tuấn Ca.
Lý Tuấn Ca theo phản xạ đưa chặn .
Chiếc nĩa bạc cách anh chưa đầy một phân.
Mộng Vu rất nhanh, chọn đúng điểm yếu, quyết tâm cô khiến ngay cả anh thấy rùng mình.
chưa kịp sợ, thì cơn đau ập trước.
“Mộng Vu…” — giọng anh run run, buông cổ cô .
Em thật muốn giết anh sao…?
Câu hỏi mắc kẹt trong cổ họng, anh không dám thành .
Lý Tuấn Ca sợ hãi điều mà cô thể trả .
Mộng Vu thì chẳng bất ngờ.
Vốn dĩ cô muốn thử phản ứng anh mà thôi.